
m cười:
“Hàng ở chợ Ngũ Ái”. Không ai nghi ngờ cả, ở ngôi trường hẻo lánh
này, cho dù bạn có đeo Rolex xịn, bọn họ chắc chắn cho rằng mua ở
chợ Ngũ Ái về. Cũng khó trách, Rolex ở đó, bất luận kiểu dáng hay
bao bì, đều giống nhau như đúc.
Liêu Duy Tín thích thức khuya, anh ngủ rất ít,
một ngày ngủ năm, sáu tiếng là đủ. Bạch Ký Minh mười giờ tối nhất
định lên giường, đọc truyện một lúc là chìm vào giấc mộng. Đến khi
Liêu Duy Tín xem xong tài liệu, tắm qua một cái, ham muốn vừa trào
dâng thì phát hiện Bạch Ký Minh đã ngủ từ lâu rồi, khiến anh vô cùng
buồn bực.
Liêu Duy Tín thích náo nhiệt, ngày trước hay rủ
bạn bè đến nhà tụ tập. Nhưng Bạch Ký Minh thích yên tĩnh, không chịu
nổi ồn ào. Vì thế từ lúc hai người sống chung, Liêu Duy Tín không đem
bạn bè về nhà nữa mà chuyển ra bên ngoài.
Hoàn cảnh gia đình, thói quen sinh hoạt và tính
cách khác nhau, nảy sinh những mẫu thuẫn như thế cũng là điều dễ
hiểu. Một người đàn ông trưởng thành điềm đạm như Liêu Duy Tín cũng
có lúc tức giận, nhốt mình trong phòng hút thuốc; một người lý trí
lạnh lùng như Bạch Ký Minh cũng có khi bốc đồng, đập cửa đánh rầm
ra ngoài uống rượu. Từ những cuộc xung đột cãi vã liên tiếp, từ nỗ
lực nhường nhịn và bao dung, người này ảnh hưởng lên người kia từng
chút một, hai người dần tìm thấy phương thức sống chung thích hợp
nhất.
Chỉ cần tình yêu, có điều gì không thể thông
cảm được? Có điều gì không thể chấp nhận được? Đến lúc trời yên bể
lặng, nhìn vào đôi mắt áy náy ân hận của người yêu, hai bên nhìn
nhau, sau đó là những cái ôm âu yếm nóng bỏng triền miên. Nghĩ lại
vụ tranh cãi, chỉ thấy vừa nhám chán lại vừa thú vị, sự phẫn nộ
và chỉ trích trước đó trở thành sự trách móc nho nhỏ, thậm chí là
dỗi hờn làm nũng, đột nhiên nhận ra, hai trái tim lại gần nhau hơn một
chút.
Thì ra, cãi vã cũng có thể ngọt ngào đến
vậy.
Có điều, để tránh những quyết định đột ngột
của cậu, Liêu Duy Tín có một yêu cầu mà Bạch Ký Minh bắt buộc phải
thực thi. Bất luận xảy ra chuyện gì, cậu cũng không được tự ý giải
quyết, nhất định phải thông qua sự bàn bạc của cả hai. Còn một vấn
đề nữa Liêu Duy Tín không thể chấp nhận được, đó là sự “lười biếng”
của Bạch Ký Minh.
Làm việc nhà, đương nhiên Bạch Ký Minh không
lười biếng, làm thầy giáo trường thể thao, cậu không có áp lực như
các thầy giáo trường khác, có thể nói vô cùng thoải mái, nghe nói
năm sau chỉ phải dạy nửa ngày. Bạch Ký Minh rất thích làm việc nhà,
cậu có chút sạch sẽ quá, ngay cả người giúp việc cũng không chịu
thuê, nhất định phải tự tay dọn dẹp nhà cửa mới yên tâm.
Liêu Duy Tín bảo cậu lười, là chỉ việc cậu
rất ít khi rèn luyện thân thể. Cậu chỉ thích bóng rổ, đó là môn
phải chơi theo nhóm, chịu tác động của thời tiết và sân tập, không
thể tham gia thường xuyên được. Liêu Duy Tín hạ quyết tâm, nhất định
phải rèn cho cậu một môn thể thao khác. Tất cả dụng cụ dùng cho môn
tennis như bóng, lưới, vợt, giày, cả quần áo thể thao cho Bạch Ký
Minh, anh mua đầy đủ không thiếu món gì, chuẩn bị dạy cậu chơi tennis.
Bước ra từ cửa hiệu Wilson, Liêu Duy Tín phát
hiện trời đang mưa. Đúng là “một trận mưa thu một trận giá”, nhẩm
lịch, chỉ còn hơn mười ngày nữa là vào đông, hôm nào rảnh phải đưa
Bạch Ký Minh đi mua quần áo ấm mới được.
Đường phố vắng vẻ, người đi đường đều đang trú
dưới mái hiên hoặc trong cửa hàng đợi mưa tạnh. Vì thế, thân hình run
rẩy co ro, hai tay ôm trước ngực, mặc áo sơ mi mỏng tang đang chầm chậm
bước trong mưa phía trước làm mọi người chú ý. Liêu Duy Tín cảm thấy
bóng dáng đó rất quen thuộc, do dự một chút, lái xe đi theo, mở cửa
sổ, thử gọi một tiếng: “Gia Nguyên
Hứa Gia Nguyên quay lại, dáng vẻ hoảng sợ như
một con thỏ nhát gan, có thể trốn chạy ngay tức khắc. Khuôn mặt gầy
gò nhỏ nhắn, đôi môi trắng bệch, hai mắt mở to, chi chít những vệt
đỏ, bộ dạng vô cùng hốc hác. Toàn thân ướt đẫm, đang run rẩy.
Liêu Duy Tín vội dừng xe, mở cửa nói: “Sao lại
dầm mưa thế này, mau lên xe đi”. Hứa Gia Nguyên cúi đầu nhìn chiếc ghế
bọc da thật, lại nhìn quần áo trên người mình, cắn môi lưỡng lự.
Liêu Duy Tín nhíu mày: “Mau lên, bị ốm sướng lắm sao?”. Hứa Gia Nguyên
chui vào xe, nhìn Liêu Duy Tín một cái, mở miệng gọi: “Anh Liêu”.
Anh chỉ vào gói giấy gần cửa sổ: “Lau qua đi,
không có ô thì trú tạm đâu đó, có chuyện gì vội đến nỗi phải ra
ngoài thế này?”. Liêu Duy Tín bật