
anh có thể không để ý sao? Anh có dám
chạy ra ngoài kia hét to mình là người đồng tính không? Mẹ kiếp, anh chỉ giỏi
giấu giếm che đậy thì dám nói với ai chứ?”
“Bây giờ cả thế giới đang dần dần tiếp nhận…”
“Tiếp nhận? Tiếp nhận như nào? Giống như đám con gái
ngu ngốc lúc nãy à?” Lạc Nhất Lân chỉ ra cửa: “Nói gì mà ủng hộ, đồng tình. Tôi
cần bọn nó đồng tình chắc? Cần bọn nó ủng hộ? Bọn nó là cái gì? Ngoài mấy câu
hỏi nhạt thếch còn biết làm gì? Trừ tò mò ra thì có gì? Đó gọi là tiếp nhận à?
Bọn nó có dám đi hỏi người bình thường làm tình như thế nào không? Có tùy tiện
dò hỏi quá trình yêu đương của người ta không? Bọn nó thì hiểu gì về tình cảm
giữa hai kẻ đồng tính? Trong mắt chúng, chẳng qua là hai anh chàng đẹp trai, cố
moi móc chuyện riêng tư của người ta, để thỏa mãn dục vọng ghê tởm của bản
thân. Mẹ kiếp, đấy gọi là tiếp nhận à?”
Bạch Ký Minh nghĩ tới Trình Hướng Vũ, cắn môi nói:
“Cậu quá cực đoan”, rồi bình thản: “Cũng giống như trên đường gặp một người
nước ngoài tóc vàng mắt xanh, ai mà chẳng nhìn vài cái. Không cần nhạy cảm thế
đâu. Rốt cuộc là bọn họ không thể tiếp nhận, hay là sâu trong lòng cậu không
dám chấp nhận đây? Cho dù bọn họ có sai, thì cậu cũng không đáng phải gánh lấy
hậu quả. Cậu từ bỏ cuộc đời mình, từ bỏ ước mơ, chỉ để chống lại sự kỳ thị của
bọn họ sao? Tôi biết cậu hận người thanh niên kia, vào thời khắc quan trọng
nhất đã rời bỏ cậu; cậu cũng hận bố mẹ, ngay từ đầu đã không cần cậu. Nhưng bây
giờ, chính cậu đang vứt bỏ bản thân mình. Cậu có gì khác với những người kia?
Đều hèn nhát, đều không có dũng khí đối mặt với áp lực, không có can đảm đấu
tranh vì những thứ mà mình muốn.”
“Anh có không?”, Lạc Nhất Lân hỏi, Bạch Ký Minh sững
người, nghe hắn nhắc lại, “Anh có dũng khí không? Anh đã giành được thứ mà mình
muốn chưa?”
Bạch Ký Minh không trả lời, nghĩ đến sự cự tuyệt và
lạnh nhạt mà mình dành cho Liêu Duy Tín, cậu cúi đầu.
Lạc Nhất Lân cười khẩy: “Anh có biết tôi ghét nhất
điều gì ở nhà giáo các người không? Ràng bản thân cũng không làm được, lại cứ
thích đòi hỏi người khác.”
Bạch Ký Minh bước đến cửa sổ. Bên ngoài nắng vàng rực
rỡ, đến gần mới thấy gió rất to, những rặng bạch dương khô héo đung đưa không
ngừng.
Cậu hít một hơi thật sâu, chậm rãi nói: “Tôi biết thế
giới này có những chỗ tối tăm, nhưng chỉ có thể miêu tả về ánh sáng cho học
sinh; tôi biết đời người nhiều khi không có sự lựa chọn và cả đau thương, nhưng
lại muốn đem đến niềm tin và lạc quan cho học sinh; tôi biết thế giới này vốn
không công bằng, nhưng lại muốn học sinh tin vào chính nghĩa và công lý. Có lẽ
tôi không có dũng khí. Chắc bởi vì bản thân không làm được, nên mới hy vọng
người khác thành công. Như thế, cuộc đời mới có hy vọng, mộng tưởng mới có giá
trị.”
Cậu nhìn vào mắt Lạc Nhất Lân: “Số mệnh là của cậu,
bất luận là vui vẻ hay bi ai, đau khổ hay hạnh phúc, đều chỉ có mình cậu gánh
lấy. Bất cứ ai, cho dù có thân thiết đến đâu, cũng chỉ là khách qua đường trên
cuộc đời mà thôi. Chỉ là có vài người sẽ làm bạn đồng hành với cậu lâu hơn, vài
người thì lướt qua trong thoáng chốc. Rốt cuộc cậu đang sống vì ai đây?”
Lạc Nhất Lân nhìn Bạch Ký Minh, người đàn ông hơn cậu
sáu bảy tuổi, có khí chất kỳ lạ làm người ta bình tĩnh trở lại. Rất nhiều năm
về sau, khung cảnh này, mơ hồ như một giấc mộng xa xôi, thậm chí cuộc nói
chuyện đó hắn cũng không nhớ ra. Nhưng trong đầu hắn vẫn hiện ra ánh mắt điềm
đạm ung dung đó, yên lặng nhìn mình, xoa dịu lo lắng và phiền muộn trong lòng
hắn.
Lạc Nhất Lân bước tới, tựa đầu vào vai Bạch Ký Minh,
hít thật sâu: “Bạch Ký Minh, anh là niềm hy vọng của tôi sao?”
“Không phải”, Bạch Ký Minh trả lời dứt khoát.
Lạc Nhất Lân ngẩng đầu, cười: “Đôi lúc anh thật tàn
nhẫn.”
“Cho cậu niềm hy vọng giả tạo mới tàn nhẫn.”, Bạch Ký
Minh vẫn bình thản trả lời, cậu cầm ba lô du lịch lên, “Đi nào, tôi tiễn cậu.”
“Thôi, tôi tự đi cũng được.”, Lạc Nhất Lân nhận chiếc
ba lô, nhướng mày nhìn cậu, “Có lẽ, tôi sẽ còn đến tìm anh.”
“Được thôi.”, Bạch Ký Minh mỉm cười: “Đợi cậu có bản
lĩnh hẵng hay, tôi chống mắt chờ xem đây.”
***
Liêu Duy Tín vừa về nhà đã phát hiện Bạch Ký Minh có
chút kỳ lạ. Bất kể ăn cơm hay xem tivi đều không tập trung. Nhất định xảy ra
chuyện gì rồi, nhưng Liêu Duy Tín không hỏi. Đêm đó Bạch Ký Minh ngồi trong
lòng anh nhất định không chịu rời, cựa qua cựa lại, còn chủ động hôn anh. Liêu Duy
Tín bật cười đè cậu ra sô pha, làm một hiệp.
Tắm xong, hai người nằm trên giường nói chuyện câu
được câu mất. Bạch Ký Minh thấp giọng hỏi: “Duy Tín, hồi đó anh rất khổ sở phải
không?”
Liêu Duy Tín ngẫm nghĩ rất lâu, nói: “Em là khó theo
đuổi nhất, nóng tính, bướng bỉnh, mồm mép thì lợi hại, lại lạnh lùng đáng sợ.
Ôi, thật là khó chiều…”. Anh còn định nói nữa, nhưng thấy mắt Bạch Ký Minh trợn
lên càng lúc càng to liền nhanh chóng sáng suốt bổ sung một câu, “Đương nhiên
vì em như thế nên anh mới thích.”
Bạch Ký Minh rộng lượng không tính sổ với Liêu Duy
Tín, kéo tay của anh áp vào bàn tay mình. Bàn tay hai người to như n