
ể cứu vãn thì
đã bị người khác phát hiện, cũng không biết đối với Lạc Nhất Lân là họa hay là
phúc. Hắn là vận động viên được kỳ vọng nhiều nhất, tương lai rất có khả năng
sẽ là quán quân thế giới. Bất luận là nhà trường, huấn luyện viên hay các thầy
cô giáo đều có thái độ rất nghiêm túc với chuyện này. Đương nhiên là họ phản
đối, đầu tiên, vận động viên bị nghiêm cấm yêu đương, cả nước Trung Quốc đều
thế; thứ hai, tuổi còn nhỏ, cho dù trong trường học bình thường cũng bị tính là
yêu sớm, nhất định phải ngăn cấm; nguyên nhân cuối cùng chắc không cần phải nói
nữa.
Lạc Nhất Lân tính khí cố chấp quyết đoán, nhất định
không chịu thỏa hiệp. Cho dù là kiên nhẫn thuyết phục hay phê bình nghiêm khắc
thậm chí sỉ nhục cũng không làm cậu thiếu niên này lùi bước.
Cách này không được, nhà trường đành tìm cách khác. Họ
cho người thanh niên kia ba sự lựa chọn, một là vào đơn vị bộ đội quân khu, sau
này có thể tham gia đội “Bát Nhất” [9'>; hai là đi học tỉnh khác, sau này vào
đội tuyển quốc gia; ba là ở lại trường này, cả đời cũng không ngóc đầu lên
được.
Hai lựa chọn đầu là mong ước của mỗi vận động viên,
ngang với việc một học sinh trung học bình thường được gửi đến viện nghiên cứu
khoa học quốc gia. Cho dù chàng thanh niên mới hai mươi tuổi đầu này chọn con
đường nào, chúng ta cũng không thể trách cứ được gì. Đứng trước áp lực của hiện
thực, những lời thề non hẹn biển nhạt nhòa hơn cả khói thuốc thở ra từ miệng
Lạc Nhất Lân. Chúng ta chỉ có thể nói, Lạc Nhất Lân còn quá trẻ, quá ngây thơ,
quá khát khao được yêu và quá đỗi cô đơn.
Chẳng ai dám làm gì Lạc Nhất Lân, mọi người thận trọng
từng chút, cố tình né tránh bàn đến chuyện này. Danh hiệu vô địch thế giới
trong tương lai, một vận động viên rất có khả năng giành được tấm huy chương
vàng đầu tiên của môn Wushu Olympic, niềm vinh dự và kỳ vọng lớn lao đã khiến
nhà trường tìm mọi biện pháp phong tỏa tin tức dư luận, như thể chưa từng xảy
ra chuyện gì.
Nhưng không có biện pháp nào ngăn cản được cơn sóng
ngầm đang cuộn trào mãnh liệt. Những ánh mắt khinh miệt, chế giễu, hiếu kỳ, thăm
dò, đồng cảm hay thương hại, cả những ngôn từ ám chỉ mơ hồ, giống như lưỡi cưa
cùn lạnh lẽo hết lần này đến lần khác cắt xuống thần kinh vốn đã yếu mềm của
hắn.
Cuối cùng người làm Lạc Nhất Lân suy sụp là bố mẹ hắn.
Đã mấy năm không gặp, lần này không ai bảo ai cùng đến đón hắn về ngôi nhà xa
hoa nhưng trống trải đó, vừa đóng cửa, họ bắt đầu tranh cãi ầm ĩ trong phòng
ngủ.
Lạc Nhất Lân ngồi trên sô pha phòng khách, nghe những
tiếng căm phẫn phát ra từ người đàn ông và giọng nói tru tréo của người phụ nữ.
Họ trách móc nhau về lỗi lầm và sự vô tâm của đối phương, chuyện không liên
quan trước đây cũng lôi hết ra. Thật kỳ lạ, những lúc này trí nhớ và khả năng
thể hiện của con người mới hoàn hảo làm sao.
Trận chiến vào lúc căng thẳng nhất, ngoài chửi bới ra,
toàn bộ dự tính ban đầu của họ đều đã quên sạch. Một người nói, chỉ có cái loại
đàn bà lẳng lơ đê tiện vô liêm sỉ mới đẻ ra một thằng con biến thái. Người kia
đốp lại, biến thái cũng là nòi giống nhà anh, mầm thối mà đòi ra trái ngọt ư?
Không biết kiếp trước đã làm chuyện thất đức gì mà lại nuôi phải thứ quái gở
như vậy.
Lạc Nhất Lân không nói gì, thong thả đứng dậy, từng
bước đi đến trước cánh cửa đóng chặt, tay giơ ra trước, chân nhấc cao, kết quả
rèn luyện gian khổ hơn mười năm được thể hiện ra hết, đó là một đòn đá vòng cầu
[10'> vô cùng chuẩn xác đẹp đẽ.
“Rầm” một tiếng, cánh cửa bật tung, hai người ở trong
nhất thời ngậm miệng, mặt đỏ tía tai ngước lên nhìn, chỉ bắt gặp ánh mắt lạnh
lẽo tuyệt vọng của Lạc Nhất Lân.
Từ đó trở đi Lạc Nhất Lân không muốn gặp mặt họ nữa,
hắn rời khỏi ngôi trường đó, ra ra vào vào đi khắp các trường thể thao của tỉnh
L. Hắn từ chối tham gia bất cứ trận đấu nào, bắt đầu hút thuốc uống rượu, lên
giường với những chàng trai có hứng thú, ra ngoài là đánh nhau ẩu đả.
Đó là cách đặc biệt mà lứa tuổi hắn dùng để chống lại
xã hội. Bạch Ký Minh cố làm ra vẻ bình tĩnh, lắng nghe giọng nói nhàn nhạt của
cậu thiếu niên quật cường bên cạnh mình. Chỉ có điều ngón tay cầm thuốc hơi run
rẩy, khóe mắt lấp lánh những giọt nước đã để lộ ra nỗi đau trong lòng cậu.
Bạch Ký Minh không an ủi hắn. Là một người đàn ông,
cậu hiểu rõ, sự đồng cảm không đúng chỗ là một sự sỉ nhục. Cậu dụi điếu thuốc
trên tay, quay mặt đối diện với bức tường trắng toát.
Chờ cho Lạc Nhất Lân trấn tĩnh lại, Bạch Ký Minh mới
nói: “Cứ sống như thế này mãi sao?”
“Ha ha, còn biết sống thế nào nữa? Mẹ kiếp, tôi chỉ là
một tên quái vật.”, Lạc Nhất Lân cười nhạt.
Bạch Ký Minh chán nản nhắm mắt lại, thở dài trong
lòng. Người lớn đôi khi nói mà không nghĩ, vô tình gây tổn thương quá lớn cho
đứa trẻ. “Đừng để ý đến người khác,” cậu cố bình tĩnh nói, “quan trọng là cậu
đối xử với bản thân như thế nào. Không ai có thể sống thay cậu, chỉ có vài chục
năm ngắn ngủ, sao lại phải để ý ánh mắt của người khác…”
Lạc Nhất Lân nhếch mép, cắt ngang lời Bạch Ký Minh:
“Đừng nói mấy đạo lý vô dụng đó với tôi,