
được lợi.
Liêu Duy Tín cũng biết cách nghĩ của mình có chút AQ,
anh tự cười giễu mình, quyết định phải nói chuyện với Bạch Ký Minh. Người yêu
nhỏ của anh quá bị động, nếu cứ tiếp tục hờn dỗi, nói không chừng mọi cố gắng
trước đó đều uổng phí.
Đúng lúc này, vang lên mấy tiếng gõ cửa nhát gừng, có
lẽ người ở ngoài cũng đang do dự đắn đo. Liêu Duy Tín bước ra mở cửa.
Bạch Ký Minh nghiêng người dựa vào bên cửa, không
ngẩng đầu, cúi mặt nhìn nền nhà.
Liêu Duy Tín thấy cậu chỉ mặc đồ ngủ, sợ cậu lạnh, vội
dìu cậu ngồi xuống chiếc sô pha dài trong thư phòng, đem chăn từ phòng khách
vào, ôm gọn Bạch Ký Minh trong lòng mình.
“Không phải em muốn từ chối anh.” Bạch Ký Minh khẽ
nói, ngừng lại một chút giống như đang không biết diễn đạt thế nào, “Duy Tín,
em biết anh đối với em rất tốt, em cũng muốn được ở bên cạnh anh. Nhưng chúng
ta đều là người trưởng thành, không còn tin vào chuyện hoang đường chỉ dựa vào
tình yêu là có thể sống với nhau cả đời. Thực tế có quá nhiều khó khăn, cho dù
là vợ chồng chính thức cũng có thể ly hôn. Huống hồ chúng ta không có ràng buộc
hôn nhân, cũng chẳng có ràng buộc về con cái, lại phải đối mặt với vô số áp lực
hữu hình cũng như vô hình”.
Cậu nhìn Liêu Duy Tín, ánh mắt thẳng thắn, đượm cả nét
khẩn cầu mong được thấu hiểu: “Chỉ cần được ở bên anh một ngày, em sẽ sống vui
vẻ một ngày, toàn tâm toàn ý yêu anh, không hỏi ngày mai, cũng không màng tương
lai. Như thế, cho dù có một ngày chúng ta phải chia tay, nỗi đau sẽ giảm xuống
mức thấp nhất, chỉ lưu lại những ký ức đẹp đẽ. Duy Tín, anh không cần dồn hết
tâm trí vì em làm cái gì cả, cũng không cần để bản thân phải chịu thiệt thòi.
Bỏ ra quá nhiều, em không gánh vác nổi, cũng sợ sau này anh sẽ cảm thấy không
đáng. Em nói như thế, anh có trách em không?”.
Đây là những lời thốt ra từ đáy lòng của Bạch Ký Minh,
Liêu Duy Tín hoàn toàn không nghi ngờ. Cậu chính là người như vậy, cái gì cũng
phải nói tường tận rõ ràng, không bao giờ mập mờ lôi thôi.
Liêu Duy Tín để đầu cậu tựa vào lồng ngực mình. Anh
nhẹ nhàng vuốt những sợi tóc ngắn mềm mại của cậu, lưng anh tựa vào sô pha: “Có
phải em chưa từng nghe anh nhắc đến bố mẹ anh? Em là thầy giáo, em cũng biết là
bố mẹ có ảnh hưởng vô cùng sâu sắc đến con cái”.
Bạch Ký Minh không trả lời, cậu nghe giọng nói từ tốn
của Liêu Duy Tín trên đỉnh đầu truyền tới, giống như trong ký ức xa xôi: “Bố mẹ
anh đều là những người sống sót sau trận động đất Đường Sơn...”.
Bạch Ký Minh không ngờ Liêu Duy Tín lại bắt đầu câu
chuyện như thế, trận động đất đó dĩ nhiên cậu biết. Năm 1976, Trung Quốc mất
mát nhiều thứ, trong đó có hơn hai trăm nghìn sinh mạng vô tội.
“Lúc đó mẹ anh là y tá bệnh viện, bố anh là công nhân,
bọn họ đang yêu nhau. Họ chưa bao giờ kể chuyện năm đó cho anh, tất cả những gì
anh nghe được đều là từ ông bà nội. Thật ra cũng không cần nói nhiều, lúc đó
bao nhiêu người gặp nạn, cả thành phố chỉ sống sót vài người. Còn bố mẹ anh là
một một đôi may mắn nhất. Từ lúc lo lắng sốt ruột không biết người kia ra sao,
đến khi sung sướng vui mừng khi thấy đối phương bình an trở về, chắc anh không
nói em cũng hình dung được.”
Giọng anh rất bình tĩnh, Bạch Ký Minh nắm chặt tay
anh, nghe anh kể: “Với những ai đã từng trải qua sinh tử, mọi thứ xung quanh
đều không quan trọng nữa. Sau cải cách mở cửa, bố anh đến Thẩm Quyến làm ăn,
dần dần cũng có chút tiền. Nhưng ông không muốn ở lại miền Nam, ông về Đường
Sơn, công việc kinh doanh cũng bắt đầu phát đạt. Có điều với bố anh, không có
gì quan trọng hơn gia đình, kiếm tiền chẳng qua để người thân sống hạnh phúc
hơn một chút thôi. Ký Minh, anh không cố vì em bỏ ra gì cả. anh chỉ nghĩ là,
nếu tiền kiếm được không thể làm cho người mình yêu vui vẻ đầy đủ hơn thì chúng
chẳng có ý nghĩa gì, chẳng khác nào giấy trắng. Anh không bận tâm hoàn cảnh
xuất thân, càng không bao giờ làm mấy cái như công chứng tài sản, anh hoàn toàn
không để ý đến chúng”.
“Em cũng không để ý những cái đó.” Bạch Ký Minh khẽ
nói. Liêu Duy Tín gượng cười, xoa xoa đầu cậu: “Anh biết”. Chính vì biết, nền
mới càng đau lòng.
“Nếu đã không để ý mấy thứ đó, tại sao lại phải tính
toán như thế? Tại sao giữa anh và em cứ nhất định phải phân chia rõ ràng như
vậy?”
Bạch Ký Minh ấp úng nói: “Vì... em...”. Vì nhất định
sẽ có lý do nào đó, khiến chúng ta chia lìa, vì chắc chắn sẽ có một thứ nào đó,
chứng minh chúng ta có khoảng cách không thể xóa bỏ.
Cậu không nói, Liêu Duy Tín đã đoán ra từ lâu, anh thở
dài: “Ký Minh, không phải không nợ nần gì nhau thì có thể quên đi sạch sẽ,
không phải vứt đi mọi thứ thì có thể trở lại ban đầu. Em quá lý trí, nhưng
trong cuộc đời này, có một số thứ không phải chỉ dựa vào lý trí để phân chia
rạch ròi được. Tình cảm không phải một phép toán đơn giản một cộng một bằng
hai, cũng không dễ dàng như tiểu thuyết ba xu, trừ người xấu ra thì toàn người
tốt. Nếu chỉ đơn giản như vậy, thì em đã không phải đau khổ sau khi gặp lại
anh”.
Bạch Ký Minh cắn môi, cậu không thể phủ nhận, Liêu Duy
Tín nói rất đúng.
“Anh biết