
cơm, em định ăn thứ này đến chết phải không?”.
“Không”, Bạch Ký Minh thò mặt ra: “Chỉ là tạm thời
kinh tế khó khăn”.
“Tiền đâu rồi?” Liêu Duy Tín không chịu bỏ qua.
“Trả Đồ Tử Thành.”
“Em nợ cậu ta tiền sao?” Liêu Duy Tín nheo mắt lại.
Bạch Ký Minh chớp mắt, quyết định nhận tội hết: “Dạo
trước mượn cậu ta tiền để trả một vạn cho anh...”, thấy ánh mắt dữ tợn như muốn
giết người của Liêu Duy Tín, cậu lập tức ngậm miệng.
Khốn kiếp, cái tên Đồ Tử Thành tiền chật cả két, mượn
có tí tiền làm gì phải đòi vội như vậy chứ? Liêu Duy Tín biết rõ Bạch Ký Minh
không thích nợ nần ai, muốn mau chóng trả nợ, nhưng lại đổ hết tội lên đầu Đồ
Tử Thành. Anh tiện tay lấy quần áo cho Bạch Ký Minh: “Mặc vào đi, anh thấy
chẳng cần mang theo gì nữa, có gì sẽ tính sau”.
Bạch Ký Minh ngoan ngoãn mặc đồ, Liêu Duy Tín dìu cậu
xuống lầu. Vừa ngồi vào xe, liền nhớ ra: “Chết rồi, quên không đem đĩa theo,
anh lên lấy đi”.
“Đĩa gì, anh mua cho em sau.” Liêu Duy Tín quả thực
chỉ muốn bay về nhà.
“Phim kinh điển, khó khăn lắm em mới mua được, vì
không có đầu DVD nên vẫn chưa xem.”
Liêu Duy Tín quay sang nhìn cậu: “Em đồng ý về nhà với
anh, không phải chỉ để nằm trên sô pha xem phim thôi đấy chứ?”.
Bạch Ký Minh bật cười, tay nắm lại che miệng nói: “Em
thật lòng muốn trả lời là không, tiếc là...”.
Liêu Duy Tín lao tới, nghiến răng: “Anh quyết định
rồi, sẽ xử lý em trên sô pha”.
Yêu thực sự cần phải có dũng khí,
Để tin tưởng có thể ở bên nhau
Trong biển người bao la anh có thể cảm nhận được em
Hãy đặt vào lòng bàn tay anh,
Trái tim chân thành của em.
Dũng khí (Lương Tịnh Như)
Vòng qua vòng lại, rốt cuộc hai người cũng quay về
điểm xuất phát. Căn phòng rộng hơn một trăm mét vuông vẫn như cũ, Bạch Ký Minh
bị thương mắt cá chân nhưng lại không chịu đi dép, chân trần lê la khắp nhà.
Liêu Duy Tín đỡ cậu nằm xuống sô pha trong phòng khách, rồi đem thức ăn mua
trên đường, cái nào cần để ra đĩa, cái nào cần hâm nóng, một lượt bày lên bàn
uống nước. Sau đó bật ti vi, loa, DVD, nhét chiếc đĩa “Nhà tù Shawshank” lậu
mua được ở chợ đồ cũ của Bạch Ký Minh vào, quả là một bộ phim cổ lắm rồi.
“Không phải đã xem rồi à?” Liêu Duy Tín cau mày.
“Thì xem thêm lần nữa.” Nhân vật chính Andy là thần
tượng của Bạch Ký Minh, đương nhiên không thèm đếm xỉa gì đến sự phản đối yếu
ớt của Liêu Duy Tín.
Liêu Duy Tín cười, nhét đĩa xong, ném điều khiển cho
Bạch Ký Minh: “Xin mời xem, cậu ấm”.
“Em thấy phim được biên kịch hay hơn truyện.” Bạch Ký
Minh thốt lên một câu nhận xét hiếm hoi, sau đó không nói gì nữa. Hai người vừa
ăn vừa theo dõi nam nhân vật chính đáng thương bị vu oan phải ngồi tù.
Nhưng đến đoạn Andy mời bia mấy tên phạm nhân đang đổ
hắc ín lên nóc nhà thì Bạch Ký Minh đã bắt đầu ngủ gà ngủ gật. Lăn qua lăn lại
từ đêm đến tận sáng sớm hôm nay, tính ra cậu cũng chỉ ngủ được khoảng bốn năm
tiếng.
Liêu Duy Tín thấy người yêu có vẻ mệt mỏi, liền lấy
chăn đắp cho cậu, mặc áo khoác định ra ngoài.
Bạch Ký Minh mở mắt hỏi: “Đi đâu thế?”.
“Em ngủ đi, anh đi mua mấy bộ quần áo cho em, mấy thứ
kia không dùng nữa, đỡ phải chuyển qua chuyển lại phiền hà.”
Bạch Ký Minh ngồi dậy, nghĩ ngợi rồi nói: “Anh đừng
mua loại đắt quá, tầm tầm là được rồi”.
“Sao?” Liêu Duy Tín trêu cậu: “Sợ không trả nổi như
lần trước hả?”. Bạch Ký Minh cười gượng gạo, không trả lời. Liêu Duy Tín vốn dĩ
chỉ nói đùa, không ngờ Bạch Ký Minh lại có phản ứng như thế, trong lòng rầu rĩ,
áo khoác cũng chẳng mặc nữa, nhìn về phía cậu.
Bạch Ký Minh không dám đối diện với anh, cắn môi quay
ra hướng khác.
Tình cảm chan chứa trong Liêu Duy Tín nguội dần, anh
quăng áo khoác lên nóc tủ giày, lạnh lùng nói: “Có cần tính cả tiền điện tiền
nước không?”. Anh còn muốn nói nữa, nhưng thấy khuôn mặt Bạch Ký Minh đột nhiên
trắng bệch, cuối cùng không nỡ, cũng không muốn căng thẳng như vậy, anh quay
người đi vào thư phòng, đóng cửa “rầm” một tiếng.
Ảnh nắng ngày thu rực rỡ, xuyên qua cửa kính trải dài
trên nền nhà, nhưng Liêu Duy Tín chỉ thấy toàn thân run rẩy. Anh vớ lấy bao
thuốc trên bàn, rút bừa một điếu châm lửa, đứng bên khung cửa nhìn xuống bên
dưới.
Lá cây đã rụng rồi, thành phố S vào cuối thu xấu xí vô
cùng, những bông hoa héo tàn từ lâu, vậy mà tuyết đông vẫn chưa rơi. Hiếm lắm
mới thấy lá phong, trước mắt đều là màu nâu trơ trọi đơn điệu. Cho dù có sự
điểm xuyết của các loại cây xanh quanh năm như tùng bách, thì cũng chỉ là màu
xanh xám xịt như thể bị bệnh, đứng một cách bất đắc dĩ.
Sớm đã biết sẽ không dễ dàng như thế. Liêu Duy Tín
cười khổ, dụi đầu thuốc vào gạt tàn. Anh thở dài, cố trấn tĩnh bản thân. Bỏ mặc
sự ngột ngạt bên dưới, anh nhìn lên bầu trời.
Rất xanh, trong vắt, lộ ra một cảm giác quang đãng yên
ắng.
Nói không mất tinh thần, không giận là tự lừa mình,
nhưng chẳng phải anh đã được thỉnh giáo tính cách khó chịu của cậu rồi sao?
Người anh yêu là cậu, còn có gì không thể bao dung được đây? Huống chi đã tới
bước này rồi, không phải sao? Nếu có thể bên nhau cả đời, cho dù vật vã thêm
vài tháng nữa, anh vẫn là người