
hao khát của đối phương.
Liêu Duy Tín nắm lấy phân thân của cậu, không ngừng đưa lên đưa xuống. Bạch Ký
Minh kích động đến nỗi bật tiếng rên khẽ, sức lực toàn thân đều tập trung tại
chỗ đó.
Tình cảm bị đè nén lâu ngày đột ngột trào ra khiến cả
hai đều không kiềm chế nổi bản thân, điên cuồng trao cho nhau những nụ hôn. Ham
muốn bùng cháy, thiêu đốt nơi sâu nhất của linh hồn. Ngoại trừ bản năng, không
biết tuân theo cái gì; ngoại trừ đồng ý, không biết truy đuổi cái gì.
Giống như con thú cô độc trong hoang dã đã lâu, động
tác gần như thô bạo tìm kiếm, đắm chìm khoái cảm.
Đột nhiên một hồi chuông di động vang lên đông cứng
hai cơ thể đang cuốn lấy nhau. Liêu Duy Tín chỉ quay đầu liếc một cái, rồi lại
tiếp tục hôn cậu. Bạch Ký Minh lập tức đẩy anh ra: “Của tôi”. Mối quan hệ xã
hội của cậu có thể so với thánh nhân ở ẩn thời cổ đại, số di động chỉ có vài
người biết, một khi có người gọi, chắc chắn là người quan trọng.
Liêu Duy Tín rên một tiếng, đành phải nghiêng người
nằm ngửa ra. Bạch Ký Minh vội vàng bò lại đầu giường, ấn nút nghe: “Mẹ, có
chuyện gì?”.
“Về nhà chưa? Sao con không gọi điện cho mẹ?”, giọng
mẹ cậu có chút trách móc.
Bạch Ký Minh ra sức điều chỉnh hơi thở bình thường:
“À, không có gì, con đi chơi mới về. Bên ngoài mưa to quá, về muộn một chút”.
“Mai có phải đi làm không?”
“Không, không phải đi làm, con đang được nghỉ.”
“Thế à?” Mẹ cậu phấn khởi nói, “Cô gái lần trước mẹ
nói với con, đi thăm người ta chưa? Dì Trương cứ giục mẹ mãi”.
Bạch Ký Minh chau mày: “Mẹ, mẹ đừng quản lý con mãi
được không? Tốt hay không con tự biết”.
“Được được, mẹ không quản. Con đừng suốt ngày ăn mì tôm,
thứ đó không tốt cho sức khỏe, không phải con không biết nấu cơm đâu, tự nấu
cái gì đó ăn không được sao?”
“Vâng, con biết rồi.” Bạch Ký Minh cũng nằm xuống,
nghe tiếng mẹ dặn dò, cơn kích động lúc nãy dần biến mất.
Liêu Duy Tín nghe giọng cậu càng lúc càng bình tĩnh,
âm thầm thở dài. Mạng lưới phòng thủ của Bạch Ký Minh rất chặt chẽ, không một
kẽ hở, lần này khó khăn lắm mới lộ chút sơ hở, cứ tưởng sẽ tiến thêm được bước
nữa, bây giờ e rằng lại tiêu tan. Không biết phải chờ đến khi nào mới lại có
lần sau.
Thôi, hết cách, ai bảo mình gặp phải một người cố chấp
đáng ghét như vậy.
Cuộc trò chuyện kéo dài hơn mười phút, đợi đến khi
Bạch Ký Minh cúp máy, hai người đã nằm thẳng trên giường, không nói gì. Chỉ
nghe tiếng mưa bên ngoài hắt vào khung cửa kính, hỗn loạn như lòng người.
Cũng không biết bao lâu sau, Liêu Duy Tín đột nhiên
cảm thấy bàn tay mình bị người ta nhẹ nhàng nắm lấy, sau đó vang lên giọng nói
thảng thốt như từ một nơi xa xôi vọng tới của Bạch Ký Minh: “Liêu Duy Tín, anh
có yêu tôi không?”.
Liêu Duy Tín không trả lời, cũng không nghiêng đầu
nhìn Bạch Ký Minh. Anh chỉ nắm chặt bàn tay cậu, mạnh mẽ, dùng toàn bộ sức lực
nắm lấy.
Rất đau, nhưng nỗi đau này, kỳ lạ thay lại khiến Bạch
Ký Minh cảm thấy an lòng. Cậu cười, mắt mở to, nói như thể thở dài: “Vậy cứ yêu
tôi đi”.
Câu nói này, không cần phải nói đến hai lần. Liêu Duy
Tín lập tức bật dậy, nhìn chằm chằm vào Bạch Ký Minh. Ảnh mắt cậu vẫn rất dịu
dàng, nhưng trong sâu thẳm lại pha lẫn một quyết tâm sắt đá.
Liêu Duy Tín sung sướng ôm chặt cậu, hết lần này đến
lần khác thì thầm tên cậu: “Ký Minh, Ký Minh”.
Bạch Ký Minh đẩy anh ra, chau mày: ”CÓ làm không?
Không làm thì cút”.
Liêu Duy Tín sững người, rồi cười như điên, cắn mạnh
một cái lên người cậu, khiến cậu thở hổn hển.
Lúc hai người tỉnh dậy, mặt trời đã sáng rồi. Ánh nắng
chui qua rèm cửa mỏng manh chiếu vào có phần chói mắt. Bạch Ký Minh vùi đầu
trong lòng Liêu Duy Tín, cọ lên cọ xuống không chịu dậy.
Liêu Duy Tín mỉm cười hôn lên vầng trán sáng bóng của
người yêu, nghĩ một chút rồi nói: “Đến chỗ anh được không?”. Bạch Ký Minh khẽ
gật đầu. Liêu Duy Tín trong chóp mắt nhảy xuống giường, trước khi vào nhà vệ
sinh, nói với Bạch Ký Minh: “Em ngoan ngoãn đừng lộn xộn, chúng ta về nhà rồi
nói tiếp”.
“Trong tủ có quần áo của em, anh mặc tạm đi.” Bạch Ký
Minh nhắc anh.
Lúc này Liêu Duy Tín mới cảm thấy có chút lạnh, mở tủ
tìm được mấy cái khoác tạm lên người. Chiều cao của cả hai gần bằng nhau, dù
Bạch Ký Minh gầy hơn một chút nhưng mặc lên vẫn vừa vặn. Mặc xong tự dưng cảm
thấy có chút gì đó là lạ, anh mở toang cửa tủ, lật tung từng ngóc ngách, quay
ra hỏi Bạch Ký Minh vẫn đang nằm trên giường: “Quần áo anh mua cho em đâu?”.
Một tháng đó, quần áo Liêu Duy Tín mua cho Bạch Ký
Minh không phải là ít, có điều phần lớn đều bị cậu trả lại nguyên xi, cả tiền
cũng trả Liêu Duy Tín. Tuy nhiên có vài bộ mặc rồi, muốn trả cũng không được.
Nhưng hiện giờ tủ quần áo của Bạch Ký Minh rất ít, đồ mùa đông đồ mùa hè nhìn
qua cũng thấy có bao nhiêu chiếc.
Bạch Ký Minh se sẽ nói: “Vứt rồi”. Thấy Liêu Duy Tín
trừng mắt, ra vẻ sắp lao tới, liền co người lại trốn trong chăn. Liêu Duy Tín
tức đến nghiến răng kèn kẹt, một lúc sau mới hừ một tiếng: “Về nhà sẽ tính sổ
với em sau”. Vừa quay đầu anh lại bắt gặp một đống mì tôm trong góc nhà: “Nếu
anh không gọi