
ải dựa vào nhân tố bên trong mới phát huy được
tác dụng. Liêu Duy Tín cười thầm, không ngờ kiến thức triết học căn bản từ thời
phổ thông hôm nay lại có chỗ dùng đến, có thể thấy học cái gì cũng không sợ
thừa. Sự nhẫn nại thì Liêu Duy Tín không thiếu, chúng ta cùng nhau thi gan vậy.
Xe chạy vào đường cao tốc, trời vẫn tiếp tục đổ mưa
liên tục hơn ba tiếng, càng lúc lại càng to. Tầm nhìn bị giảm triệt để, trừ màn
mưa dày đặc chi chít phản chiếu dưới ánh đèn đường và màn đêm vô tận phía
trước, cảnh vật xung quanh đều biến mất. Liêu Duy Tín không dám lái nhanh, về
đến thành phố s, khắp nơi ngập nước, chỗ nào cũng kẹt xe. Lúc hai người mệt mỏi
về đến chung cư của Bạch Ký Minh đã là nửa đêm.
Liêu Duy Tín xuống xe, đội mưa mở cốp xe lấy ô rồi mới
vòng qua bên kia đỡ Bạch Ký Minh đi ra. cầu thang tối mù, ở chung cư cũ kỹ tồi
tàn này, nếu đèn cảm ứng hành lang bị hỏng, có yêu cầu sửa thì cũng phải hai ba
tháng mới có người đến. Vì thế người dân ở đây cũng chẳng muốn rước thêm phiền
phức, đằng nào buổi tối cũng có ai ra ngoài đâu.
Tối đến mức giơ tay cũng không thấy ngón, Liêu Duy Tín
mở di động, coi như đèn pin tạm thời, đưa cho Bạch Ký Minh cầm, anh cúi người
cõng cậu lên lầu.
Vào phòng, Liêu Duy Tín dìu Bạch Ký Minh ngồi xuống
giường, bước đến chỗ nấu nướng rót một cốc nước ấm đưa cho cậu: “Uống đi, mau
thay quần áo đi ngủ, coi chừng cảm lạnh”.
Bạch Ký Minh trọ ở tầng cao nhất của tòa nhà tám tầng,
Liêu Duy Tín toàn thân ướt đẫm, vừa là nước mưa vừa là mồ hôi, có lẽ sống gần
ba mươi năm trên đời anh chưa bao giờ nhếch nhác như lúc này. Bạch Ký Minh thấy
nước trên người anh không ngừng rơi xuống, trong chớp mắt đã đọng thành vũng
nhỏ dưới sàn nhà, không nhịn được lên tiếng: “Bên ngoài mưa to quá, tối nay anh
ngủ đây đi”.
Liêu Duy Tín ngẩng đầu, nhìn Bạch Ký Minh có chút ngập
ngừng cụp mắt xuống: “Vậy... tôi đi rửa mặt trước”.
“Dùng nước nóng tắm qua đi”. Giọng nói của Bạch Ký
Minh có chút rầu rĩ, không biết là bằng lòng hay không bằng lòng, làm ra vẻ
điềm tĩnh: “Quần áo ở trong tủ”.
Liêu Duy Tín cố gắng bước đến bên Bạch Ký Minh một
cách tự nhiên nhất: “Quần áo của cậu cũng ướt rồi, hay là chúng ta cùng tắm,
chân cậu như thế đi lại sẽ không tiện”.
Bạch Ký Minh nắm chặt chiếc cốc trong lòng bàn tay,
mặt đỏ lên, chần chừ không lên tiếng. Nếu Liêu Duy Tín còn chờ cậu đưa ra quyết
định, thì anh đúng là thằng ngốc nhất quả đất, anh lập tức chuyển đề tài, hỏi
cậu: “Có cần tôi cởi quần áo hộ cậu không?”.
“Không cần.” Bạch Ký Minh hoảng hốt từ chối, “Tôi tự
cởi được rồi”.
Liêu Duy Tín cười: “Ừ, tôi đợi cậu”.
Xin hãy yêu em
Xin hãy yêu em hơn nữa
Cảm xúc ngọt ngào quyến rũ em
Không còn nỗi cơ đơn này nữa
Trong đêm tối xin hãy gọi tên em
Người yêu – Đặng Lệ Quân
Phòng vệ sinh không lớn lắm, trừ bồn rửa mặt và bồn cầu thì chỉ đủ chứa một
người. Hai người đàn ông chen chúc một chỗ khiến căn phòng trở nên nóng bức,
muốn lờ đi cũng không được. Da thịt trần trụi dính sát vào nhau, nước từ vòi
sen chảy xuống, hơi nóng bốc lên, đúng là mờ ám không nói nên lời.
Hơi nóng làm cơ thể đối phương thành ra hư ảo. Bạch Ký
Minh nắm chặt ống sưởi nhiệt, dòng nước nóng bỏng chảy khắp người, vô cùng khó
chịu, dường như cậu sắp thở không ra hơi. Liêu Duy Tín từ tốn đưa tay nhẹ nhàng
ôm lấy eo cậu, ngực anh dính sát lưng cậu. Mặt anh chầm chậm cọ lên gáy cậu.
“Ký Minh... Ký Minh...” Liêu Duy Tín thì thầm, trong
phòng tắm nhỏ hẹp ngập tràn hơi nóng, âm thanh đó nghe xa xăm lạ thường. Bạch
Ký Minh mấp máy môi, khoảnh khắc này quá đồi ấm áp, cậu không cách nào thốt nên
những lời cự tuyệt lạnh lùng thờ ơ. Cậu chán nản cúi đầu, nhắm mắt chấp nhận.
Liêu Duy Tín thận trọng từng chút quay người cậu lại,
để cậu dựa vào bức tường lát đá hoa sau lưng. Đầu cậu gối lên bờ vai rộng của
anh, mặc cho nước nóng tiếp tục chảy dọc từ xương sống xuống.
Liêu Duy Tín đỡ cậu đứng thẳng, bàn tay xoa nhẹ mặt
cậu: “Nhìn tôi, Ký Minh... nhìn tôi đi...”. Bạch Ký Minh ngập ngừng một chút,
cuối cùng cũng ngẩng lên, nhìn thẳng vào đôi mắt âu yếm dịu dàng của anh.
Ảnh mắt lúng túng của cậu làm anh xót xa: “Mệt quá
rồi, phải không?”.
Bạch Ký Minh không trả lời, nỗi mâu thuẫn giằng co và
sự cố gắng giả tạo suốt thời gian qua đột nhiên trở thành vô dụng, khiến lòng
cậu dấy lên sự ấm ức chua xót khó tả.
Đúng thế, mệt quá rồi. Bạch Ký Minh quyết định vứt bỏ
những nỗ lực vô ích, để mặc bản thân chìm đắm trong biển ấm áp vô bờ bến. Cảm
nhận nụ hôn của Liêu Duy Tín, nóng bỏng như lửa đang rơi lên mặt, lên môi mình.
Bạch Ký Minh không hề có khái niệm gì về chuyện xảy ra
sau đó. Cậu chỉ đơn giản đi theo Liêu Duy Tín, thuận theo bản năng của mình,
đầu óc hoàn toàn trống rỗng.
Liêu Duy Tín rút khăn tắm, lau qua cho cả hai, dẫn
Bạch Ký Minh nằm xuống giường. Nhìn Bạch Ký Minh nhắm mắt ngoan ngoãn nằm bên
dưới anh, mặt cậu ửng hồng vì hơi nóng, Liêu Duy Tín ôm lấy cơ thể người yêu,
cúi xuống bắt đầu hôn.
Bạch Ký Minh nồng nhiệt đáp lại. Hơi thở cả hai dần
trở nên gấp gáp, hoàn toàn có thể cảm nhận được sự k