
tiếng: “Thế mà cũng nói được à? Mau ăn đi đừng phí lời, còn lôi thôi thì trời tối mất”.
Liêu Duy Tín vừa bóc trứng vừa nhún vai tỏ vẻ chẳng quan trọng: “Thế
cũng được, lên núi ngắm mặt trời lặn càng hay”. Đồ Tử Thành và Trình
Hướng Vũ trợn mắt nhìn nhau, Bạch Ký Minh biết bản thân có lỗi, húp hai
miếng cháo qua loa liền đặt bát xuống.
Mỗi người cầm một chai nước khoáng đến được chân núi đã chín giờ. Mặt trời lên rất cao, nắng chiếu lên người vô cùng ấm áp.
Phong cảnh núi Thiên Hoa quả nhiên tuyệt đẹp, quan trọng là mới được
khai thác, vết tích nhân công đào bới không nhiều. Đặc biệt là du khách
cực kỳ ít, nhìn khắp quả núi cũng chỉ có bốn người họ. Còn có một cô
hướng dẫn viên du lịch của vùng này, lắp ba lắp bắp kể những truyền
thuyết chắp vá.
Liêu Duy Tín tiện tay lấy ra tờ tiền đưa cho cô gái đó, cười nói:
“Thế là được rồi, cảm ơn cô, chúng tôi muốn tự mình đi xem”. Cô gái vui
vẻ cầm tiền đi xuống núi.
Nói ngọn núi này hiểm trở chẳng qua là một chiêu hút khách du lịch mà thôi. Liêu Duy Tín và Đồ Tử Thành đã đi qua những ngọn núi nổi tiếng
nhất, đến đây chỉ coi như đi bộ đường dài, Trình Hướng Vũ bản tính hiếu
động ham chơi, dĩ nhiên cũng không vấn đề gì. Chỉ có Bạch Ký Minh, số
lần đi xa đếm trên đầu ngón tay, đừng nói là tỉnh Liêu Ninh, nếu không
phải về quê, đừng hòng cậu chịu rời khỏi thành phố s. Trước mắt một dòng suối trong vắt uốn lượn chảy qua, hai bên đường lá phong đỏ rực như
lửa. Rơi xuống trồi theo dòng suối. Bất giác cậu thò tay chạm vào dòng
nước, cảm giác mát lạnh chạy đến tận xương. Ngẩng đầu nhìn trời cao mây
trắng, gió thổi lá bay, quả nhiên làm lòng người thanh thản.
Liêu Duy Tín thấy tâm trạng Bạch Ký Minh rất tốt, không nỡ làm phiền, chỉ miệt mài đi trước dẫn đường. Chớp mắt đã tới nơi hai vách núi kề
sát nhau, ngẩng đầu nhìn lên trên, chỉ thấy bầu trời như một sợi chỉ
dài. Hành trình leo núi chính thức bắt đầu. Hai vách núi thẳng đứng, ở
giữa là một khe hở chỉ vừa một người, gắn những bậc thang bằng đá thẳng
hàng, trông cũng có chút cảm giác nguy hiểm.
Liêu Duy Tín vừa định bắt đầu thì bị Đồ Tử Thành kéo lại, hỏi: “Cậu vội cái gì? Chờ một chút”.
Liêu Duy Tín quay đầu nhìn Bạch Ký Minh đang ở đằng sau nói chuyện
rôm rả với Trình Hướng Vũ, cười nói: “Sao, cậu sợ cô dâu bị người ta
cướp mất hả?”.
Đồ Tử Thành cười đáp: “Nói cái gì thế, mình muốn cậu bảo vệ cho Tiểu Bạch thôi. Đi, cậu đi sau Tiểu Bạch”.
Liêu Duy Tín nheo mắt nhìn anh ta khó hiểu, Bạch Ký Minh cần gì phải
bảo vệ? Đối với một người đàn ông, đây không phải là sự quan tâm, mà là
sự sỉ nhục thì có.
Đồ Tử Thành vẫn cười: “Đoán ngay thể nào Tiểu Bạch cũng không chịu nói cho cậu biết mà - cậu ta mắc bệnh sợ độ cao”.
Trong đám đông
Anh tìm thấy em
Anh ôm lấy em
Tình yêu của chúng ta vẫn còn tiếp diễn.
Bước ngoặt - Phan Vỹ Bách
Liêu Duy Tín ngẫm nghĩ, nếu anh hung hổ hiên ngang ra
dáng bảo vệ cậu, người yêu bé nhỏ ngang bướng không chừng sẽ bực mình. Vì thế
anh làm bộ không đủ sức, đi chậm lại. Lúc này Bạch Kỷ Min đang bị Trình Hướng
Vũ chọc cho phì cười, không nhận ra Liêu Duy Tín đã ở phía sau mình. Lên lên
lưng chừng núi mới phát hiện ra nhưng vẫn không để tâm lắm.
Những bậc thang bằng đá được lát cẩn thận, lan can
bằng thép hai bên nhìn rất kiên cố. Căn bệnh sợ độ cao của Bạch Ký Minh cũng
không đến nổi nghiêm trọng lắm, nhưng cậu vẫn theo bản năng túm chặt lan can,
mắt nhìn chằm chằm bậc thang trước mắt, muốn ngước đầu nhìn lên trên thì nhất
định phải dừng lại đứng vững cái đã, chỉ là cậu không dám đưa mắt nhìn xuống
bên dưới.
Cậu cũng bỏ lỡ không ít cảnh sắc tráng lệ hai bên,
nhưng đối với Bạch Ký Minh, chỉ cần leo được đến đỉnh đã mãn nguyện lắm rồi.
Cậu mỉm cười nhìn Đồ Tử Thành và Trinh Hướng Vũ mấy bước đã lên đến đỉnh, đang
phấn khởi hò hét ở bên trên.
Đỉnh của ngọn núi Thiên Hoa là một bề mặt dốc cực lớn,
bọn họ đứng ở chỗ cao nhất. Bạch Ký Minh nhìn những hòn đá dưới chân đồng loạt
dốc xuống bên dưới như một sàn trượt khổng lồ, tưởng chừng chỉ cần bước thêm
một bước thì sẽ trượt thẳng xuống vực thẳm đối diện. Cậu choáng váng, không dám
tiến lên trước, cảm thấy toàn thân bắt đầu căng thẳng. Đành phải ngồi xuống từ
từ, nghiêng người về sau. Bàn tay ướt đẫm, cậu lần mò xung quanh, mong tìm thấy
một chỗ bám vững chắc. Mò tới mò lui chỉ tìm thấy một thứ ấm áp to lớn, đó là
bàn tay của Liêu Duy Tín.
Liêu Duy Tín nắm lấy tay Bạch Ký Minh nhưng không nhìn
cậu, anh nhích thêm chút nữa, ngồi chắn trước mặt Bạch Ký Minh. Bạch Ký Minh
thấy yên tâm hơn chút, đang định buông tay thì nhìn thấy Đồ Tử Thành và Trinh
Hướng Vũ đang lao thẳng xuống chỗ thấp nhất của đỉnh
núi, rồi cùng nhau bám vào lan can, nhìn xuống vực thẳm dưới chân cười như
điên.
Bạch Ký Minh nhìn mà kinh hồn khiếp đảm, thấy cái lan
can quá đồi mỏng manh, như thể sắp gãy ngay, hai người họ sẽ lao thẳng xuống
vực sâu. Cậu vội vàng nhắm mắt, đầu óc quay cuồng, tim đập loạn xạ.
Liêu Duy Tín quay lại nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch
của Bạch Ký Minh, biết cậu đang sợ hãi liền đứng dậy nói, “Chỗ n