
áp lực của chúng ta rất lớn, có quá nhiều
khó khăn phải đối mặt. Nhưng anh không cần một niềm hạnh phúc tạm thời, cái mà
Liêu Duy Tín anh muốn là cả đời này kiếp này. Anh muốn cùng em ra nước ngoài
kết hôn, muốn cùng em hiếu thuận với bố mẹ, muốn cùng em nhận nuôi một đứa
con... Ký Minh, ai cũng phải đối diện với nhiều vấn đề, không cặp vợ chồng nào
ngoại lệ. Nếu ngay từ đầu đã ôm sẵn ý nghĩ nhất định sẽ chia cách, thế thì làm
sao mà sống tiếp được?”
Anh đỡ Bạch Ký Minh ngồi dậy, để cậu nhìn thẳng vào
mắt anh: “Anh nhất định sẽ cố gắng để được hạnh phúc bên em, vì thế, hãy thử
tin anh một lần này, được không?”.
Bạch Ký Minh hạ đầu thấp xuống, tựa lên bờ vai vững chắc
của anh, nói: “Ừm”.
Liêu Duy Tín ôm chặt người yêu vào lòng, cười khẽ.
Trên thế giới này, chắc chẳng có ai hiểu người yêu nhỏ
kỳ quái này bằng anh. Bạch Ký Minh luôn nhìn sự việc bằng cặp mắt bi quan, cậu
thích vẽ ra đủ mọi khó khăn và kết quả xấu nhất, sau đó làm mình bị vướng trong
đó không thoát ra được. Nhưng Liêu Duy Tín thì không, những khó khăn trở ngại
đối với anh chỉ là truyện cười để kể sau khi đã đi qua mà thôi.
Làm sao anh có thể cho phép tình yêu của chúng ta trở
thành bi kịch được? Anh sẽ mãi yêu em, yêu em, giong như mỗi cặp vợ chồng bình
dị nhất, như mỗi cặp vợ chồng hạnh phúc nhất, cùng em già đi.
Tại sao lúc nào cũng như vậy, sâu đáy tim anh ẩn chứa
bóng hình em
Tự dặn lòng không được vì em mà đau khổ, nhưng tâm trạng mãi chẳng khá hơn
Nếu tình yêu đau khổ đến thế, sao lại không cùng anh chia sẻ
Em chẳng hỏi cũng chẳng trả lời, sao em lại thành ra thế này
Muốn hỏi liệu em có dám, yêu anh như lời em đã nói
Muốn hỏi liệu em có dám, điên cuồng vì yêu như anh không
Muốn hỏi liệu em có dám, yêu anh như lời em đã nói
Giống như anh điên cuồng vì yêu, rốt cuộc em nghĩ thế nào
Điên cuồng vì yêu (Lưu Nhược Anh) Người yêu em nhất chính là anh
Sao em nỡ làm anh đau lòng.
Người yêu em nhất chính là anh
(Hoàng Phẩm Nguyên)
Vết thương vừa lành thì Bạch Ký Minh cũng phải trở lại
trường, một tuần nghỉ ngơi kết thúc. Bây giờ đã là cuối tháng mười một, giáo
viên dạy thay thấy cậu trở lại thì thở phào nhẹ nhõm, ngồi trên ghế xoay xoay
vài vòng.
Bạch Ký Minh nhếch môi cười khẽ. Học sinh trường thể
thao chỉ nghe lời huấn luyện viên hoặc thầy chủ nhiệm của mình, đôi khi lời nói
của thầy hiệu trưởng cũng không có tác dụng. Vì thế sợ nhất phải dạy hộ người
khác, áp lực rất lớn. Bạch Ký Minh cảm ơn một tiếng, cầm sổ điểm danh và giáo
án bước vào lớp.
Hai ba tháng không gặp, học sinh vẫn như vậy, nghe
thấy thầy Bạch quay lại, đứa nào đứa nấy giả bộ ngoan ngoãn ngồi đúng vị trí.
Cậu vừa bước vào, một tràng vỗ tay vang lên rộn rã, còn ra sức huýt sáo.
Một lũ tiểu quỹ.
Bạch Ký Minh nhìn lướt qua lớp để xem có thiếu ai
không. Ở trường này trốn học là chuyện rất phổ biến, có điều theo lý thì bọn
chúng vẫn phải nể mặt tiết của thầy chủ nhiệm.
Vẫn thiếu một người – Lạc Nhất Lân.
Bạch Ký Minh thản nhiên ổn định lại lớp, sau đó bắt đầu
giảng bài. Đối với đám học sinh này, sách đại số không khác gì sách trời, lớp
ba mươi, bốn mươi đứa, may lắm thì có bốn, năm đứa nghe cậu giảng.
Một tiết học vội vàng kết thúc, Bạch Ký Minh đi tìm
thầy giáo dạy thay, hỏi han tình hình của Lạc Nhất Lân. Kết quả khiến cậu vô
cùng kinh ngạc, hôm qua Lạc Nhất Lân bị đuổi học vì hành vi quấy rối bạn cùng
phòng, có lẽ lúc này đang thu dọn đồ đạc. Bạch Ký Minh nghĩ ngợi một lúc rồi
đổi tiết với một thầy giáo khác, rảo bước tới ký túc xá nam tìm.
***
Nói quấy rối kỳ thực vẫn còn nhẹ, Lạc Nhất Lân nhân
lúc mọi người ra sân luyện tập, đã lôi một cậu học sinh lên giường làm loạn.
Thầy giám thị đi ngang vô tình phát hiện, lập tức xông vào ngăn lại.
Cậu học sinh kia mới vào trường chưa được hai tháng,
lúc này sợ chết khiếp, liền chỉ tay vào Lạc Nhất Lân, nói mình bị hắn cưỡng
bức. Lạc Nhất Lân lạnh lùng nhìn cái người suốt ngày bám lấy hắn, đêm hôm trước
còn chủ động mò đến giường, hắn nhếch mép cười khinh bỉ.
Vấn đề này rất nghiêm trọng, thầy giám thị không dám
tự ý quyết định, phải báo lên nhà trường.
Kỳ lạ nhất là thái độ của Lạc Nhất Lân, không thanh
minh, không thừa nhận cũng không phủ nhận, cuối cùng chỉ nói một câu: “Tôi sẽ
nghỉ học”, rồi quay lưng bỏ đi. Trường hợp này, nhẽ ra phải mời phụ huynh đến,
cùng nhà trường bàn bạc biện pháp giải quyết. Nhưng số máy phụ huynh trên tay
thầy huấn luyện, gọi bao lần cũng không liên lạc được, Lạc Nhất Lân lại từ chối
tiết lộ địa chỉ nhà và cách liên lạc khác, khiến nhà trường bó tay. Đang bận
nghĩ cách giải quyết thì Lạc Nhất Lân đã chủ động dọn đồ đạc, chuẩn bị về nhà.
***
Bạch Ký Minh chạy đến ký túc xá nam, thấy một đám học
sinh đang tụ tập trước cửa phòng Lạc Nhất Lân, chỉ chỉ trỏ trỏ. Cậu đi chậm
lại, bước đến quát lớn: “Giờ này không lên lớp, túm tụm ở đây làm gì? Từng người
báo cáo tên gì lớp nào, đang trốn tiết phải không?”
Lũ học sinh vừa thấy thầy giáo đã bỏ chạy tán loạn.
Bạch Ký Minh đến trước cánh cửa đang mở, bên trong lộn xộn bừa bãi, Lạc Nhất
Lâ