
điều hòa, luồng không khí ấm áp
bỗng chốc bao trùm không gian nhỏ hẹp.
Hứa Gia Nguyên rút mấy tờ giấy lau mặt, thú
thít một hồi, không biết đang lau nước mưa hay nước mắt nữa. Liêu Duy
Tín làm bộ không nhìn thấy, hỏi: “Em ở đâu? Anh đưa em về”.
Hứa Gia Nguyên càng lau dữ hơn, thì thào: “Em… em
không có nơi nào để đi…”.
Liêu Duy Tín thở dài, từ lúc nhìn thấy cậu ta
lang thang một mình trong mưa, anh đã biết chuyện rất phức tạp. Nhưng
dù sao cũng là người quen, không thể làm như không thấy được. Anh ngẫm
nghĩ chút, nói: “Vậy về chỗ anh, căn hộ lần trước chúng ta ở, được
không?”. Hứa Gia Nguyên gật đầu, ngước cặp mắt trong vắt vô tội nhìn
anh, nói khẽ: “Cám ơn anh Liêu”. Liêu Duy Tín cười, hồi đó chính cặp
mắt này đã làm anh rung động, vì thế cậu ta mới chiến thắng hơn
mười anh chàng đồng nghiệp khác. Anh nhìn đồng hồ, Bạch Ký Minh lúc
này vẫn chưa về đến nhà, giải quyết xong chuyện này chắc về nhà
vẫn kịp.
Trong thời gian quan hệ với Hứa Gia Nguyên, hai
người ở tại căn hộ gần trường trung học số hai mươi tám, chỗ đó gọi
là “Vường Trí Cư”, rất gần nhà tù Đại Bắc của thành phố S. Nhiều
người không muốn mua nhà ở đó, Liêu Duy Tín thì không bận tâm. Căn hộ
do người khác gán nợ cho anh, nội thất và đồ đạc trong nhà đều đầy
đủ. Bây nhà tù Đại Bắc đã rời đi chỗ khác, giá đất đột nhiên tăng
vọt, anh đang xem xét có nên bán đi không.
Căn nhà có người giúp việc dọn dẹp nên rất
sạch sẽ, quần áo giày dép và đồ dùng hằng ngày không thiếu thứ
gì. Lò sưởi chạy đều đặn, trong phòng ấm áp dễ chịu. Liêu Duy Tín
lấy đồ ngủ đưa cho Hứa Gia Nguyên, bảo cậu ta đi tắm, còn anh vào
bếp, thái một ít gừng, nấu bát canh. Ở chung với Bạch Ký Minh một
thời gian, anh cũng học được vài thứ.
Liêu Duy Tín bưng bát canh gừng vào phòng ngủ,
định bảo Hứa Gia Nguyên uống xong rồi ngủ một giấc. Quay đầu lại
thấy cậu ta từ phòng tắm đi ra, trên người không một mảnh vải. Hứa
Gia Nguyên rất đẹp, làn da trắng trẻo mịm màng, hai chân thẳng tắp,
vòng eo gợi cảm. Khuôn mặt đỏ ửng vì hơi nóng, ánh mắt ngượng ngùng
lúng túng.
Không cần nói, bất kỳ đàn ông nào cũng hiểu
đó là ý gì, huống hồ một năm trước, hai người đã cùng trải qua
biết bao ngày tháng tươi đẹp.
Liêu Duy Tín chỉ cười nhạt, đi vào phòng tắm
cầm đồ ngủ ra, khoác lên người cậu thanh niên: “Đừng làm bừa, cẩn
thận không cảm lạnh”. Hứa Gia Nguyên vội vàng giải thích: “Anh Liêu,
không phải em bị bệnh nên bị đuổi đi, em… em rất sạch sẽ… anh, anh có
thể đeo bao…”.
Liêu Duy Tín vuốt tóc cậu ta: “Được rồi, mau
uống canh gừng rồi đi ngủ”.
“Anh Liêu, anh chê em sao?” Cặp mắt ngây thơ lại
ngập nước.
“Sao lại thế được?” Liêu Duy Tín mỉm cười,
“Nhưng anh có người yêu rồi”.
Hứa Gia Nguyên cắn chặt môi, thất vọng cúi đầu.
Liêu Duy Tín kéo cậu ta ngồi xuống giường: “Gia Nguyên, em cũng biết,
ngày xưa anh có rất nhiều ‘đối tác’, hôm nay bất luận người đi trong
mưa là ai, anh cũng sẽ để họ lên xe. Em hiểu không?”.
Hứa Gia Nguyên lăn lộn ở hộp đêm cũng đã lâu,
sao có thể không hiểu ý tứ câu nói của Liêu Duy Tín được? Cậu ta rất
biết điều, lập tức điều chỉnh thái độ, nhìn anh đầy cảm kích: “Anh
Liêu, cảm ơn anh”.
Liêu Duy Tín bưng bát canh gừng lên: “Mau uống đi,
cứ ở tạm đây, chuyện sau này để sau này hãy nói”. Hứa Gia Nguyên
ngoan ngoãn uống hết bát canh, lặng yên nghe Liêu Duy Tín trả lời điện
thoại: “A lô… Được… Mệt rồi phải không, tối chúng ta ra ngoài ăn. Ăn
gì cũng được, anh về ngay đây”. Cúp máy quay lại nói với cậu ta: “Em
ngủ một giấc đi, có chuyện gì gọi cho anh, vẫn số cũ”. Rồi anh rút
một xấp tiền mặt trong ví ra, “Thiếu cái gì thì tự mua. Không làm
chỗ đó càng hay, tiện thể học lấy cái nghề mà tìm một công việc
ổn định. Nơi đấy phiền phức rắc rối, chẳng lẽ em muốn làm MB [11'>
cả đời chắc?”.
Mắt Hứa Gia Nguyên đỏ ngầu, ấp úng: “Thực ra em
vẫn còn chút tiền, em…”.
“Thôi, ai chẳng có lúc gặp khó khăn. Chỗ tiền
này coi như anh cho em vay, sau này trả lại cho anh.” Liêu Duy Tín vội
về nhà, dặn dò mấy câu liền đi ra cửa.
***
Bạch Ký Minh cuối cùng cũng không chịu nổi
chặng đường đến trường lê thê, phòng trọ trước của cậu gần ngay
trường, đi bộ chỉ cần hơn mười phút. Còn bây giờ, ngồi xe buýt cũng
mất một tiếng rưỡi. Cộng thêm hôm nay trời mưa, taxi khó bắt, người đi
xe buýt càng đông hơn.
Liêu Duy Tín xuống xe nhìn sắc mặt Bạch Ký Minh
liền nhận ra người yêu của anh đang tâm trạng không tốt, chỉ còn cách
nhỏ n