
, đứng dậy, “Mẹ kiếp, em có lương tâm không hả? Anh đối với em thế nào chẳng nhẽ em lại không
biết?”.
“Đúng rồi...” Bạch Ký Minh cười nhạt, giọng điệu đầy chế giễu, “Đa tạ giám đốc Liêu đã để mắt đến, lại chịu hạ thấp địa vị trước kẻ hèn như
tôi, liệu có cần quỳ xuống tạ ơn không?!”.
Liêu Duy Tín tức đến nỗi toàn thân run lên, may mà trong đầu vẫn còn
chút tỉnh táo, biết nếu cứ tiếp tục thế này, kết cục chỉ làm tổn thương
lẫn nhau. Anh cắn răng kiềm chế cơn giận, gật đầu nói: “Thôi được rồi,
nghe lời em là được chứ gì? Anh và em cùng về được chưa?”.
“Không cần!” Bạch Ký Minh ném hai tấm vé tàu bị vò thành cục vào mặt
Liêu Duy Tín, “Sự bố thí của anh tôi không trả nổi!”, nói xong quay
người xỏ giày đi thẳng ra cửa.
Liêu Duy Tín nổi giận thực sự, anh hét lên: “Bạch Ký Minh, mẹ kiếp, có giỏi thì đừng quay về nữa!”.
Trả lời anh là tiếng đập cửa đánh rầm, Bạch Ký Minh không buồn ngoái lại.
Liêu Duy Tín tức phát điên, ném cốc thủy tinh đập vào cửa, “bụp” một phát, vỡ tan rơi xuống đất.
Anh cảm giác tim muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, hai bên thái dương giật giật, đầu óc quay cuồng. Ngồi bệt xuống sô pha, châm một điếu thuốc,
Liên Duy Tín ngẩng đầu thẫn thờ nhìn trần nhà.
Cũng không biết bao lâu sau, Liêu Duy Tín hút hết điếu này đến điếu
kia, tâm trạng dần bình tĩnh lại. Bạch Ký Minh lúc nào cũng vậy, thường
ngày nhìn có vẻ điềm đạm ung dung, một khi cãi nhau thì sắc sảo chua
ngoa đến đáng ghét. Hai người đều là những kẻ lý trí, số lần cãi vã đếm
trên đầu ngón tay, nhưng lần nào cậu cũng khiến anh phát điên không kiểm soát được.
Lần này nói trắng ra là do cách giải quyết vấn đề của hai người không giống nhau. Hoàn toàn trái ngược với vẻ ngoài hiền lành vô hại của
mình, Bạch Ký Minh thực chất bên trong lại là người ngang ngược cố chấp, làm việc gì cũng cực đoan, không bao giờ chừa đường lùi cho mình. Liêu
Duy Tín chín chắn hơn, kinh nghiệm nhiều năm trên thương trường đã dạy
cho anh bài học “dục tốc bất đạt”. Hơn nữa đối với chuyện này, anh chưa
bao giờ nghĩ có thể giải quyết trong phút chốc.
Nhưng mà, được thôi, có lẽ anh đã nhầm lẫn, dù sao anh cũng không thể hiểu bố mẹ Bạch Ký Minh bằng cậu được.
Liêu Duy Tín thở dài một tiếng, đứng dậy mặc áo khoác, cầm theo áo
khoác của Bạch Ký Minh. Bất luận thế nào, cũng phải tìm người về trước
đã.
Anh không lái xe, gần khu chung cư có một quán bar tên là “Ánh dương
nửa đêm”. Đây là quán bar duy nhất mà Bạch Ký Minh từng đến, người đơn
giản như cậu, trước nay chưa từng để ý đến mấy chỗ như thế, muốn đến
quán bar cũng không biết tìm ở đâu, lần nào cãi nhau cũng đến đây nốc
rượu.
Quả nhiên, Bạch Ký Minh đang ngồi trong góc, giơ chai bia tu ừng ực,
trên bàn đặt một chai xo rỗng không, vỏ bia bày đầy trên bàn, đếm không
xuể. Một cô gái váy ngắn trang điểm rất đậm dính sát vào người cậu, vẻ
mặt sùng bái nói: “Lại uống sạch một chai, anh hai thật lợi hại”.
“Gọi là thầy.” Bạch Ký Minh lạnh lùng nói, mặt mày trắng bệch không
cảm xúc. Nếu không phải men rượu làm cho ánh mắt cậu có chút rã rời,
không ai có thể nhận ra cậu đã uống rất nhiều rượu.
“Hả?” Cô gái kinh ngạc.
“Gọi tôi là thầy”, Bạch Ký Minh lặp lại.
“Thầy...” Cô gái do dự nhìn anh chàng điển trai nhã nhặn trước mặt, chẳng lẽ anh ta thích chơi trò đóng kịch?
Bạch Ký Minh quan sát cô ta từ đầu đến chân, nhíu mày: “Sao lại không mặc đồng phục?”.
“Đồng phục?” Cô gái trợn mắt càng to hơn, lẽ nào anh ta là một tên chuyên kiểm tra đồng phục học sinh?
Bạch Ký Minh nhìn bộ đồ thiếu vải trên người cô ta, lông mày nhíu
chặt lại: “Dáng người thế này mà cũng dám khoe? Có biết Định luật hoàng
kim(*) không? Có hiểu thế nào là một cơ thể hoàn mỹ không? Ăn
mặc như vậy, khuyết điểm trên người lộ ra hết. Có tập yoga không? Vũ
đạo? Thể dục dụng cụ? Nhảy đệm lò xo? Trượt băng nghệ thuật? Bơi nghệ
thuật?”. Một bên hỏi, một bên ngơ ngác lắc đầu. Bạch Ký Minh cười nhạt:
“Tôi biết mà, chẳng có khí chất gì cả. Cút về nhà lo học hành đi, nhuốm
mùi sách vở cũng hay. Chứ như cô bây giờ, có bán cũng không được giá,
chỉ tổ làm mất thể diện”.
(*) Định luật hoàng kim: hay còn gọi là Tỷ lệ vàng, là tỷ lệ cân
đối nhất với đặc điểm độc đáo là tương quan giữa thành phần nhỏ đối với
thành phần lớn cũng bằng tương quan giữa thành phần lớn đối với thành
phần tổng cộng - lớn và nhỏ, tất cả tuân theo một tỷ số 61,8%.
Cô gái mặt mày tối sầm lại.
Liêu Duy Tín cố nhịn cười, bước tới phẩy tay đuổi cô gái sắp phát
khùng đi, quàng áo khoác lên người Bạch Ký Minh, thuận đà ôm lấy cậu:
“Được rồi, chúng ta về nhà thôi”.
Bạch Ký Minh ngẩng đầu nhìn anh một cái, cắn môi không nói gì. Liêu
Duy Tín thở dài: “Được rồi được rồi, ngoan nào, chúng ta về nhà nói
tiếp”. Anh vừa đỡ vừa ôm Bạch Ký Minh bước ra ngoài.
Vừa đi đến cửa gió lạnh đã ùa tới, men rượu bốc lên, Bạch Ký Minh
không chịu nổi, lập tức vịn vào tường nôn thốc nôn tháo. Liêu Duy Tín
chạy vào quán bar lấy ra một chai nước khoáng, đưa cho Bạch Ký Minh súc
miệng.
Bạch Ký Minh khắp người toàn là mồ hôi, mái tóc ướt đẫm. Liêu Duy Tín sợ cậu bị cảm, vội cởi