
ời anh, ngẩng mắt,không có chút tươi cười nào nhìn Đan Nhĩ Tín.
Đan Nhĩ Tín nắm chặt tay, nhưng vẫn cố gắng duy trì nụ cười: "Được rồi, cháu đã nói ông lớn tuổi đi lại bất tiện, cũng không thể lừa dối mà đi, có thể đổi người khác tới cầu hôn.
" Ông nói là cô bé kia, coi như hết." Ông Quý một lần nữa cắt đứt lời anh, rất đáng tin.
Đan Nhĩ Tín sửng sốt trong chốc lát, chợt đấm một đấm xuống, dĩ nhiên là mà cờ gỗ đàn nháy mắt vỡ ra, con cờ tán loạn trên mặt đất, anh đưa tay vỗ nhẹ lồng ngực đang phập phồng, cắn răng nuốt lại cơn tức giận sắp phun trào nhìn ông ngoại mình.
Quý tướng quân chinh chiến cả đời, dĩ nhiên không bị cháu ngoại hù dọa, ông chỉ dùng con mắt tràn đầy vẻ lo âu nhìn anh: "Ông tự có lý do của ông, xem con này! Vì một cô gái mà vỗ bàn trợn mắt với ông?"
Cặp mắt Đan Nhĩ Tín đỏ ngầu, giọng nói căm giận: "Mọi người ai cũng đều có lý do! Chúng cháu nam chưa lập gia đình, gái chưa gả, muốn sống với nhau thì có làm phiền ai? Cháu không chấp nhận bất kì lí do gì! Hiện tại nếu như ông nói cô ấy là em gái ruột của cháu, cháu còn có thể suy xét." Trở lại kí túc xá sở cảnh sát, Hách Tịnh phát hiện bạn cùng phòng của mình không có ở đây, ngay cả đồ đạc cũng không thấy, liền gọi điện cho Triệu Lôi, giọng Triệu Lôi cực kì vui mừng nói: "Cậu rốt cuộc đã trở lại nhân gian? Huấn luyện kết thúc rồi?"
"Đâu có, là kết thúc cuộc thi nên có mấy ngày nghỉ, vẫn phải trở lại." Hách Tịnh thuận miệng nói ra một lý do, có điều khi Triệu Lôi chán nản "Nga" một tiếng, cô có chút đau lòng mà giải thích: "Có điều cũng rất nhanh mà, chỉ một năm."
Triệu Lôi lại vui vẻ lên: "Cũng đã qua hơn nửa năm rồi, không còn mấy ngày nữa.Hiện giờ tớ đang đi công tác ở Quảng Châu, hai ngày nữa trở về, đúng rồi, bạn cùng phòng của cậu kết hôn rồi đúng không, nếu không thì lúc quay lại tớ tới ở với cậu nhé?"
"Hoan nghênh cậu tới!" Rốt cuộc Hách Tịnh cũng bật cười. Lúc sở cảnh sát phân phòng kí túc cho người mới là phân phối ngẫu nhiên theo ngành, bạn cùng phòng của cô thì ra cũng là một phiên dịch, một cô gái học tiếng Nhật, yêu nhau từ lúc học đại học, vốn là dự định nói tốt nghiệp liền kết hôn, xem ra hôn lễ cô không thể tới rồi, chờ tới lần sau gặp lại thì bổ sung lì xì thôi.
Hách Tịnh chậm rãi quét dọn vệ sinh, lại từ từ ra siêu thị mua sản phẩm cần thiết, trở về kí túc xá liền nấu cho mình một bát mì thơm ngào ngạt, vừa ăn vừa mở máy tính lên cắm điện, trong lúc đó vẫn liếc điện thoại di động của mình, vẫn chưa có gọi điện tới.Vu Hạo Dương thường ỷ lại vô lý cũng không mượn cơ hội này phát huy, hơn nữa còn vào sinh nhật mấy tháng sau của Hách Tịnh, dùng tiền tiêu vật mua tặng cô một món quà. Mà cứ như thế, sau này sinh nhật của hai anh em. đều có người nhắc Hách Tịnh đi nấu món mì đó.
Bây giờ là cuối mùa xuân, cách sinh nhật ba người khá xa, hơn nữa chỉ có một mình mình ăn mì, tự nhiên có chút thê lương,thần xui quỷ khiến, Hách Tịnh lại đăng nhập vào email mà Vu Hạo Dương vẫn gửi thư đó.
Khi đăng nhập được vào email, Hách Tịnh như ngừng thở, chớp mắt một cái, có thư mới! Hơn nữa không chỉ là một bức.
Không chút do dự mở ra, phát hiện bức thư sớm nhất là khi cô vẫn còn ở hạm đội N, không lâu sau khi cô lần đầu tiên mở hộp thư này ra, nội dung là: "Hai tháng nữa em sẽ đạt được học vị, em sẽ sớm trở về!"
Còn có một bức là: "Chị Tịnh Tịnh, em gái làm thị thực trở về nước, trước đó em ấy không nói cho chúng em biết, nhưng em tra ra được em ấy đặt vé máy bay tới thành phố B, không biết có phải hay không em ấy tới tìm chị, nếu như có tin tức của em ấy hãy cho em biết sớm được không? Em rất lo lắng cho em ấy!"
"Nó cũng trở về rồi, không biết là lo lắng cho em gái hay là có nguyên nhân khác, chú nghĩ là cái sau, nhưng chú cảm thấy rất bất an, bọn nó không kịp lấy chứng nhận, biện luận vừa kết thúc liền trở về nước, cho chú số điện thoại của cháu được không?"
Phong thư cuối cùng thời gian là ba ngày trước, nội dung là: "Gần đây không xem email sao? Em bay chuyến bay ngày mai, nhưng sau khi đến không biết đi đâu tìm chị. Em ở lại khách sạn W, sẽ để lại tin nhắn ở quầy, nếu như thấy email, nhanh liên lạc với em được không?"
Ngơ ngác nhìn phong thư này, Hách Tịnh còn chưa kịp ăn mì, mặc cho chiếc đũa rơi xuống đất.
Mấy bức thư này viết không nhiều lắm, nhưng lại mang tới một lượng tin tức quá lớn.
Đầu tiên là Vu Hạo Dương biết cô có xem email.
Tiếp theo, ba cha con nhà họ Vu đều ở trong nước.
Cuối cùng cũng là quan trọng nhất, có thể Vu Tĩnh Hàm đã gặp phiến toái!
Vấn đề thứ nhất Hách Tịnh suy nghĩ một chút liền có đáp án, cô xác nhận mình không có thói quen mộng du, sẽ không trong lúc vô ý thức mà nửa đêm còn dậy hồi âm cho Vu Hạo Dương, như vậy chỉ nghi ngờ một người, Lưu Miêu Miêu.
Hách Tịnh không phải là cao thủ máy tính, nhưng Lưu Miêu Miêu thì phải, dù Hách Tịnh đã xóa tất cả các dấu vết, nhưng Lưu Miêu Miêu vẫn có thể phục hồi như cũ, nhận thức này Hách Tịnh đương nhiên biết, ngày đó mượn máy tính là quá xúc động, hai là cảm thấy Lưu Miêu Miêu sẽ không nhiều chuyện, nhưng hiện tại thì thấy, cô đã sai rồi.
Vấn đề thứ h