
Cô
ta là đứa con hoang do nhà họ Hình nhặt về! Và ưu điểm duy nhất của cô
ta là làm bộ làm tịch đáng thương trước mặt đàn ông. Cho tới bây giờ con cũng không còn nhớ rõ có bao nhiêu người đàn ông bị con tiểu hồ ly này
làm cho mất hồn mất vía nữa. Giờ con cũng không muốn giấu bố mẹ nữa, nói thẳng ra thì, Hình Khải cũng từng qua lại với cô ta một thời gian rồi,
nhưng Hình Khải vì con nên mới ép đuổi cô ta ra khỏi nhà, vì vậy nên cô
ta mới hận con! Thực ra trong lòng cô ta đang sung sướng phát điên ấy.
Cô ta là loại đàn bà tiện nhân nhất mà con từng gặp!”
Nghe xong, bố mẹ An Dao không kịp nhìn Hình Dục với “con mắt khác”, mà chỉ
cảm thấy mồ hôi ròng ròng trước những lời hà khắc của con gái. Gia đình
họ An nhiều đời làm nghề y, con cái ông bà nuôi dạy vốn nên có cách cư
xử rộng lượng tử tế với người khác. Hình Dục đứng nguyên tại chỗ sững sờ mất ba giây, căm hận tát An Dao một cái thật mạnh.
Và cái tát đó khiến An Dao ngã lăn ra nền. Bố mẹ An Dao thét lên rồi chạy lại đỡ con gái dậy.
Hình Dục nắm chặt tay, nghiêm sắc mặt nói: “Tôi cho chị một cái tát không
phải bởi vì tôi cảm thấy tủi nhục, mà vì chị không có tư cách rủa tôi là con hoang. Bố mẹ đẻ của tôi anh dũng hi sinh vì tổ quốc, tôi là con của liệt sĩ, không phải là đứa con hoang như chị nói. Cho dù chị có tức
giận tới đâu, khi nói cũng nên giữ chừng mực. Huống hồ chị không chỉ làm mất mặt mình mà còn khiến bố mẹ chị cũng mất mặt. Xin chị nghe rõ đây,
tôi không có nghĩa vụ phải nuông chiều chị, bình thường tôi nhường nhịn
là vì nghĩ tới anh trai mình. Thật ra mà nói, trên đường đến đây tôi còn lo lắng cho chị, thậm chí còn nghĩ tới việc chị sẽ tấn công tôi, nhưng
không ngờ chị có thể mở miệng nói ra những điều như thế.”
Nói xong, Hình Dục cúi người xin lỗi bố mẹ An Dao, ngay sau đó, cô ra khỏi nhà họ.
“Anh Dương Minh, chúng ta đi thôi.” Hình Dục đóng cửa xe, miễn cưỡng cười.
“Sắc mặt em kém thế?” Đặng Dương Minh vừa khởi động xe vừa hỏi.
Hình Dục chỉ lắc lắc đầu.
Lúc này, An Dao đang xông ra khỏi khu nhà như một kẻ điên, điên cuồng đập
vào thành xe, gào thét: “Mẹ kiếp, cô đừng tỏ ra vô tội trước mặt bố mẹ
tôi, cô là đồ đê tiện giả tạo!”
“Khốn kiếp An Dao! Cô dám mắng cô ấy một câu nữa tôi xem!” Đặng Dương Minh tức giận, đột nhiên mở bật cửa xe ra.
Hình Dục giữ tay anh lại: “Em tát cô ta một cái, cô ta giận cứ để cô ta la hét. Chúng ta đi.”
Đặng Dương Minh nghiến răng, nhẫn nhịn, cuối cùng, anh đạp ga…
Trên đường đi, nhớ lại những lời chửi mắng của An Dao, càng nghĩ càng giận, Đặng Dương Minh đấm mạnh vào vô lăng.
“Một năm nay Hình Khải ném không ít tiền cho nhà vợ, lại còn đổi xe cho bố
cô ta. Hình Khải cảm thấy có lỗi với bố mẹ vợ, nên nhường nhịn hết lần
này tới lần khác, những lúc không nhịn được thì tìm anh uống say một
trận rồi thôi! Mẹ nó chứ! Anh thật không hiểu nổi nha đầu An Dao tại sao không biết thỏa mãn?”
Đặng Dương Minh lại hung hăng đấm mạnh xuống vô lăng.
Ai cũng biết An Dao là người phụ nữ thích hư vinh danh tiếng, mặc dù nói
là thích hư vinh đối với đám con cháu cán bộ cao cấp như họ mà nói chẳng là gì, nhưng ít nhất thì cũng phải giữ lại chút gì đó chứ, đừng cao
ngạo quá!
Đặng Dương Minh còn nhớ rất rõ, có lần, sau khi
uống rượu xong Hình Khải đã nói một câu như thế nào nhỉ? Tình yêu, sớm
đã chết rồi.
Chính vì câu nói này, mà Đặng Dương Minh không cảm thấy
lo lắng cho Hình Khải nữa, dù sao Hình Khải cũng nhìn thấu rồi, một tình yêu không màng danh lợi chỉ có thể nhìn mà không đạt được, người con
gái duy nhất mang lại hạnh phúc cho anh lại không yêu anh, vì vậy đám
người phàm như bọn họ đây không còn hi vọng nữa.
Nói cách khác thì,
chỉ cần An Dao cứ giữ nguyên hiện trạng, không gây sự cãi vã với Hình
Khải, thì Hình Khải sẽ định sống thế này tới hết đời.
Hình Dục im lặng không nói gì, cô nhìn vào gương chiếu hậu, bóng người đang ngồi bệt dưới nền gào thét đập phá xa dần.
Cô nghĩ, phản lại những suy nghĩ ban đầu của mình không chỉ có cô, mà còn
cả An Dao nữa, kỳ vọng quá cao, thất vọng càng lớn. Họ đều là những
người phụ nữ đáng được thông cảm. Tháng 5 năm 2003.
Trung Quốc bị cuốn vào một đại họa chưa từng có:
hội chứng hô hấp cấp tính nặng, hay còn gọi là SARS. Là một bệnh truyền
nhiễm về đường hô hấp do nhiễm virus Corona, người mắc bệnh sẽ có những
triệu chứng như ho khan, sốt, khó thở. Khả năng tử vong cao.
Các
phương tiện thông tin đại chúng ngày nào cũng phát đi phát lại, cập nhật con số tử vong mới nhất, nhưng họ luôn không đưa ra số tử vong thật sự, ví dụ chết một trăm người chỉ công khai mười người. Có điều về điểm này thật khó trách, dù sao cũng không ai muốn nghe thấy sự diệt vong trước
đại nạn lớn.
Nhưng cho dù là thế, thì trong tình trạng đối mặt
với căn bệnh SARS không có thuốc đặc trị này, nhân dân cả nước vẫn thấp
thỏm như không dám nghĩ tới ngày mai. Các trường cho nghỉ học, đường phố vắng tanh vắng ngắt, các phương tiện công cộng trống huơ trống hoác.
Tới khi trong nhà cạn kiệt không còn gì để ăn nữa người ta mới đeo ba
bốn cái khẩu trang đi ra ngoài mua bán