
, để tránh bị virus lây nhiễm, mỗi khi nghe thấy ai đó ho khan hai tiếng chỉ muốn lập tức nhảy tránh xa họ cả mét.
Và đúng vào lúc “nước sôi lửa bỏng” thế này, Hình Khải lại bị cảm nặng.
Hình Phục Quốc cũng được coi là một người của công chúng, nhận được mệnh
lệnh nghiêm khắc của cấp trên: Nghiêm cấm ông về nhà thăm con trai. Hình Phục Quốc vì chuyện này mà buồn bã lo lắng tới bạc cả đầu, năm lần bảy
lượt đích thân gọi điện thoại tới tổ chức y học nghiên cứu về bệnh
“SARS” cầu cứu. Song, trước khi xác định được Hình Khải có mắc SARS
không, Hình Khải vẫn bị cách li để điều trị.
Có điều, khu vực cách li vẫn coi là có tình người, chỉ là “giam” Hình Khải ở trong nhà trị bệnh, nói thẳng ra, thì tất cả đều phải trông chờ vào bàn tay của tạo hóa.
***
Mấy ngày liền, Hình Khải nằm trên giường, xung quanh đặc quánh mùi của
thuốc khử trùng, anh nghĩ, nếu như anh chết, thì chắc chắn là do những
kẻ kia đã coi anh là chuột bạch để làm thí nghiệm hại chết.
Hai tháng trước, An Dao lẳng lặng quay về nhà. Hình Khải không nói gì, phải đối xử với cô như thế nào thì vẫn đối như thế.
Từ sau khi An Dao quay lại nhà chồng, có vẻ ngoan hơn một chút, cố gắng
tránh những cuộc cãi vã vô lý, nhưng quan hệ giữa họ rõ ràng đã xa cách
hơn trước kia rất nhiều. Cứ thế, cuộc sống của họ bình lặng trôi qua
thêm hai tháng nữa, sau khi cân nhắc lợi hại xong, An Dao quyết định có
thai để níu kéo chồng. Nhưng kế hoạch của cô thất bại, Hình Khải luôn
tìm ra đủ mọi lý do để tránh làm chuyện ấy. Cho tới khi đại dịch SARS ập đến, Hình Khải bị cảm nặng, khi ngay bản thân Hình Khải cũng cảm thấy
khủng hoảng, anh đã lệnh cho An Dao lập tức quay về nhà mẹ đẻ ở một thời gian. An Dao, gần như không do dự, lập tức rời khỏi Hình Khải.
Có lẽ An Dao thật sự muốn đi, vì một người đàn ông chưa bao giờ yêu mình, cho dù cô có mạo hiểm tính mạng vì anh, thì cũng chỉ trở thành một con ma
chết oan mà thôi.
Quay về hiện tại, trong phòng ngủ…
“Dậy ăn cháo đi” Hình Dục đặt bát cháo xuống, ngồi xuống cạnh giường đỡ vai
Hình Khải dậy, khẽ nói: “Anh đừng làm như mình mắc bệnh vô phương cứu
chữa nữa thế được không? Chỉ là bị cảm nhẹ thôi mà.”
Hình Khải chỉ là không thể chịu đựng được mùi thuốc khử trùng nhức mũi đó, có lẽ ai ngửi nhiều rồi cũng hoa mắt chóng mặt, anh lười biếng ngồi dựa vào Hình Dục: “Em nói xem người như anh có phải rất vô xỉ không? Vợ đi rồi mà lại
thấy rất thoải mái, còn nếu em bỏ mặc anh anh lại thấy mất thăng bằng.”
Hình Dục cố gắng nhìn Hình Khải nở một nụ cười nhẹ nhàng, cô múc một thìa
cháo đưa lên đút cho Hình Khải: “Em đang học làm hộ lý, lần này, đã được thực hành trong thực tế rồi.”
“Trường em không trưng dụng sinh viên
đưa vào bệnh viện giúp đỡ các bác sĩ sao? Nghe nói các bệnh viện lớn đều ra chỉ thị nghiêm ngặt, bác sĩ, y tá không được nghỉ phép trong thời
gian bệnh SARS hoành hành, ai ham sống thì đóng gói hành lý cuốn xéo về
nhà luôn.”
“Có trưng dụng, tự nguyện đăng ký, em không đăng ký.”
“Anh cứ tưởng em học y là vì muốn chữa bệnh cứu người. trở thành Bethune (1) của thời đại mới. Xì…”
Hình Dục chỉ cười không đáp, đút cho anh ăn từng muỗng cháo một.
Có điều Hình Khải không biết, để được bước chân vào khu vực cách ly, phải
ký vào giấy hoàn toàn chịu trách nhiệm về sự sống chết của mình, cô đã
ký rồi, bây giờ cô là người liên lạc duy nhất của Hình Phục Quốc và Hình Khải.
Ăn cháo xong, uống hết thuốc, Hình Dục đo nhiệt độ cho Hình Khải theo đúng nguyên tắc, vẫn là 38°.
Hình Dục vô thức đứng quay lưng lại với Hình Khải, mím chặt môi, cổ họng nghẹn ngào, cố gắng giữ cho trái tim được bình tĩnh.
“Thế nào? Nhiệt độ vẫn chưa hạ à?”
“Chưa, gần hạ về mức bình thường rồi.” Hình Dục nhìn anh cười, thuận tay đặt chiếc nhiệt kế ra xa.
“Em ra ngoài đi thì hơn, anh thừa nhận là không muốn xa em, nhưng anh cũng
không muốn kéo em cùng chết.” Hình Khải bất lực than, Hình Dục luôn tươi cười vui vẻ trước mặt anh, sao anh lại không biết chứ. Hình Dục không trả lời, xuống nhà lấy một chậu nước ấm lên, ngồi xuống
cạnh giường, khi cô chuẩn bị lau mặt cho Hình Khải, Hình Khải lập tức
giật chiếc khăn từ tay cô, ra lệnh: “Ngồi xa ra, ra góc tường đằng kia
kìa.”
“SARS là bệnh lây nhiễm qua đường hô hấp, nếu lây thì đã lây từ lâu rồi. Ngày nào em cũng tự kẹp nhiệt độ cho mình, vẫn rất bình
thường.”
“Có thể là khả năng miễn dịch của em tốt, nói không
chừng anh hắt xì hơi một cái là virus bắn vào miệng em đấy. Đi đi đi đi, đừng để anh lo!” Hình Khải đột nhiên ý thức được tính nghiêm trọng của
sự việc, bởi vì anh bắt đầu chuyển từ cảm sang sốt nhẹ.
Hình Dục khịt khịt mũi, quỳ một chân xuống cạnh giường, giữ thẳng mặt Hình Khải, đúng vào lúc Hình Khải còn chưa kịp đề phòng, cô cúi đầu áp môi mình lên môi anh, bắt đầu đưa lưỡi vào miệng anh, rõ ràng không định cho mình bất cứ một đường lui nào.
Hình Khải sững lại mất hai giây, mặc dù anh rất
lưu luyến nụ hôn này, nhưng anh vẫn quyết định đẩy Hình Dục ra, gào lên
giận dữ: “Em điên rồi à?! Có phải sợ mình sống thọ quá đúng không?!”
“Tỉ lệ truyền nhiễm của nước bọt là