
g đạt đến đỉnh khoái cảm, nhìn gương mặt giống hệt Trình Thanh Lam của cô, thế nhưng anh lại không thể gọi tên.
Đúng vậy, trái tim của vua Hackley đã sớm nguội lạnh. Sự phục hưng của hoàng tộc quan trọng hơn tất cả. Cho nên dù cô gái nhân bản này sinh ra đứa
con có dòng máu đỏ tím vì anh, anh vẫn lập con gái của phó tướng Hackley – cô gái mắt trắng bạc xinh đẹp cùng tộc làm hậu, cũng lập đứa con có
huyết thống thuần khiết làm người thừa kế.
Còn hôm nay, bởi vì tin tức cô gửi tới mà anh phải nhìn thấy cô lần nữa.
Thật khó hiểu, trái tim đã nguội lạnh bất chợt nhớ đến vật nhân bản bị
anh nhốt trong thâm cung này.
Lại một đêm giày vò và đòi hỏi dịu dàng, cô gái yếu mềm ở trong lòng của
anh, tính cách ngây thơ không hiểu được việc đời, chỉ tự cho mình là cô
gái loài người may mắn được vua Hackley để ý, cố hết sức lấy lòng anh,
thỏa mãn với cuộc sống quý giá hôm nay.
Thế nhưng anh lại không kiên nhẫn đẩy cô ra, châm một điếu thuốc, ngồi ở bên giường.
Mười năm nay, tộc người Hackley được hồi phục lớn mạnh chưa từng có, dân số
gia tăng nhanh chóng, công nghiệp và nông nghiệp có thể nói là dồi dào.
Cảnh tượng hành tinh Hackley phồn vinh trước kia từ từ tái hiện tại đại
lục Đông Tây.
Thời gian này cũng có chiến tranh. Lần lớn nhất là cuộc chiến khiến đại lục
bị chiếm đóng bùng nổ năm năm trước. Sinh vật phi hữu cơ, quái thú biến
dị không biết đến từ hành tinh nào, đột nhiên tấn công Đông Đại Lục. Cố
Thành và Gebhuza lại liên hiệp xuất binh lần nữa, trong vòng hai tháng
đã đánh lui đội quân quái thú sinh hóa dũng mãnh như thủy triều. Khi đó
cô đang mang thai đứa con thứ hai của Cố Thành, cũng không xuất hiện.
Vợ chồng Hình Thị vẫn không biết tung tích. Có lẽ một ngày nào đó vương giả sẽ quay trở về.
Song mấy năm nay thi thoảng anh cũng biết được chút tin tức đến từ Nam
Thành. Vốn nhận được tin tức này anh phải hèn hạ cảm thấy may mắn. Song
nghĩ đến Trình Thanh Lam có lẽ sẽ phải trải qua đau đớn khổ sở, anh lại
không đành lòng. Chỉ mong đợi trên mặt cô còn mãi nụ cười.
Song ngày này vẫn phải đến.
Vua Hackley đã không còn là thằng nhãi ranh, nhưng lần này lại bốc đồng
không nói cho bất cứ đại thần nào, chỉ dẫn mấy hộ vệ lên chiếc chiến hạm cấp cao đi thẳng đến Nam Thành từ lúc bình minh.
Trình Thanh Lam, anh đến đây, đến với cuộc hẹn mười năm của chúng ta. Song
anh lại không ngờ rằng điều chờ đợi chúng ta lại là kết cục này.
---------------------
Nghĩa địa của Cố gia nằm sau vườn hoa của dinh thự họ Cố. Nơi này đã có năm thế hệ Cố gia an nghỉ.
Một lần nữa Gebhuza bước vào hoa viên lạnh lẽo, tuyết đọng dưới chân vang
tiếng rột roạt theo từng bước đi. Ngẩng đầu trong cảnh mông lung, nhìn
thấy bóng dáng gầy gò quen thuộc đứng trước một bia mộ xanh trắng. Bên
cạnh cô là hai đứa bé một cao một thấp cũng lẳng lặng đứng đó.
Trong lòng đau xót, thậm chí anh cảm thấy mình không cất bước nổi. Song, vua
Hackley cũng chỉ hơi thất thần, nhanh chóng đi về phía cô.
Hai đứa bé quay đầu lại đầu tiên. Đứa cao chính là con gái, tuổi vẫn còn
nhỏ, còn chưa khống chế được gien thú, thân thể thon thả lại có gương
mặt hổ dữ tợn đáng sợ.
Đứa thấp chính là con trai duy nhất của Cố Thành và Trình Thanh Lam, mặt
mũi cực kỳ anh tuấn, hai tròng mắt thú vàng óng ánh, trong veo trầm
lắng, tỏ rõ gien khác biệt của cậu.
“Ai vậy?” Cô bé đặt câu hỏi đầu tiên.
Lúc này Trình Thanh Lam đang đứng sững trước bia mộ mới giật mình tỉnh ra,
quay đầu lại nhìn cố nhân, đôi mắt bình tĩnh cuối cùng có chút dao động.
“Đinh Nhất.” Giọng của cô hơi khàn, “Cố Thành có lời để lại cho anh.”
Nhìn mặt mày cô tiều tụy, mười năm rồi, cô cũng đã ba mươi lăm tuổi, khóe
mắt cũng có nếp nhăn không dễ gì phát hiện. Song, cả người cô vẫn tươi
đẹp chói mắt. Điều này khiến cho trái tim của Gebhuza ngầm đau.
Năm 2246 sau công nguyên, Cố Thành – lãnh tụ vĩ đại nhất loài người – sau
hai năm ốm đau hành hạ kéo dài, cuối cùng buông tay rời đi. Để lại vợ và hai đứa con, thừa kế sự nghiệp của Cố gia bảo vệ loài người. Tại sao
con trưởng Cố gia vẫn khỏe mạnh lại chết trẻ vô lý như vậy? Có phải
không một kỹ thuật y học nào có thể tìm ra nguyên nhân, có thể cứu được
tính mệnh của anh ta? Quân y cao cấp của quân đội giữ kín như bưng.
Người đã đi rồi, hãy để bí mật vĩnh viễn chôn dưới đất. Tổng thống lĩnh Tây
Đại Lục Trình Thanh Lam, vợ của Cố Thành đã yêu cầu như thế. Cô tạm thời giao quân đội cho thống soái Thư Bình Nam, tĩnh tâm nuôi dưỡng hai đứa
con.
Còn di ngôn cuối cùng của Cố Thành khi còn sống cũng để lại cho Gebhuza - kẻ thù cả đời của mình.
Trong lòng như có nghìn câu vạn chữ lại không biết nói gì cho phải. Gebhuza
đành theo hướng dẫn của Trình Thanh Lam, đi vào phòng sách của Cố Thành
khi còn sống. Quyển sách sóng ánh sáng niêm phong được nhấn mở ra, còn
Trình Thanh Lam cũng tránh đi.
Hình ảnh ba chiều của người đàn ông anh tuấn hiện lên trong không trung,
thoáng qua vẫn như vị anh hùng nam chinh bắc chiến ngày trước. Có điều
mái tóc đen nhánh một thời chẳng biết đã rụng sạch từ khi nào. Quai hàm
cũng hằn rõ dấu vế