
ra cửa đều có xe con
đưa đón, tiền tiêu không phải nghĩ, còn có giúp việc phục vụ. Con trai
thì hiếu thuận, nàng dâu tương lai cũng không cần phải nói, trước kia Từ Hi xưng mình là lão phật gia, hiện tại Vương Tứ Nhi cảm giác mình cũng
không kém bà ta là mấy.
"Là Thủy Mộc Hoa Đình, tôi cũng đã đến đó xem, ở đấy xây dựng theo mô hình tiểu biệt thự, có vườn hoa nhỏ và gara ô tô, nội thất bên trong cũng rất tốt. Nếu không phải hiện tại ở cái
chung cư này cũng không tồi, thì tôi cũng muốn mua một căn, về sau bọn
trẻ lớn lên còn có một chỗ để cho chúng chơi đùa." Chỉ là có thể cân
nhắc để đầu tư, về sau có thể kiếm lợi nhờ giá bất động sản tăng cao.
Đúng vậy, hiện tại công ty bất động sản cũng không tệ, không bằng mở
rộng phạm vi kinh doanh, tiền đến tay mà lại không kiếm sao được, không
thể chắp tay dâng cho người khác được.
Điền Mật Nhi ở trong lòng
đã tính toán được phương án, Triệu Phương Nghị cũng đã về đến nhà, thời
gian này anh vẫn phải chạy qua chạy lại hai nơi. Mỗi ngày huấn luyện mệt nhọc lại còn lái xe trở về đây, chỉ là Điền Mật Nhi cũng sẽ không ngăn
cản anh, vì anh là cha của con cô, cũng nên tham dự quá trình trưởng
thành của chúng. Đắng cay mặn ngọt đã là người một nhà thì cũng nên cùng nhau thể nghiệm.
"Mẹ đến chơi à! Một lát nữa mẹ ở lại ăn cơm,
đừng ngày ngày qua lại như thế, khi trở về còn phải lo lắng cho con
gái." Triệu Phương Nghị cất lời chào hỏi mẹ vợ.
Vương Tứ Nhi bây
giờ đối với Triệu Phương Nghị vô cùng hài lòng, cha mẹ vợ đối với con rể vốn không có sự lựa chọn, bà liền nói: "Không được đâu, cũng không xa
lắm, mẹ mà không về thì hai cha con nhà kia lại ăn uống qua loa mà thôi. Điền Mật ở nhà của con thì mẹ có gì mà không yên lòng, chỉ là ở nhà
nhàn rỗi cũng không có chuyện gì làm, sang đây hàn huyên với mẹ của con
thôi. Trước kia lúc còn làm nông cảm thấy cuộc sống thật mệt mỏi, hiện
tại phát hiện ở nhà không làm gì lại buồn tay buồn chân."
"Đúng
vậy, tôi mới vừa nghỉ hưu, cả ngày ở nhà cũng thấy rất khó chịu, không
biết làm cái gì. Lúc làm việc chỉ mong được nghỉ ngơi, lần này nghỉ hưu
lại thấy chán. Về sau có Tiểu Ngụy Tỳ tới làm bạn còn tốt hơn một chút,
bây giờ Điền Mật mang thai, tôi mới cảm giác đỡ buồn bực." Trước kia
luôn cho là làm thông gia với người không có văn hóa thì sẽ không có
tiếng nói chung, hiện tại người đã già, cũng nhận rõ. Không phải là giữa người với người tồn tại sự khác biệt, mà là trong lòng của mình có chấp nhận hay không. Hiện tại mọi người đêu như người một nhà, nói một chút
về chuyện đứa trẻ, nói một chút chuyện ăn uống, đều là chuyện củi gạo
dầu muối, cũng không thể so người nào thấp người nào cao.
Triệu Phương Nghị rửa tay xong, đem hai hột đào cầm trong lòng bàn tay, hơi
dùng sức siết chặt, hột đào liền nứt ra. Điền Mật Nhi nhặt nhân lên, ăn
hết, lại lặp lại như thế. Động tác của Triệu Phương Nghị nhanh chóng,
chỉ trong chốc lát hạt đào đã chất thành đống, còn dư ra một ít bà
Phương Di cho vào trong hộp, dự định buổi tối sẽ dầm sữa để ăn.
"Buổi tối bọn con không ăn cơm ở nhà đâu, có chiến hữu mời ăn cơm." Triệu Phương Nghị nói.
"Ai vậy? Dương Dực sao?" Điền Mật Nhi hỏi, chợt nghĩ đến chỉ có Dương Dực
mới cùng ở thành phố này với bọn họ, sau khi trở về cũng chỉ chào hỏi
một chút, còn thì ai bận việc nấy.
"Ừ, mời anh mấy lần rồi, vừa lúc ở đây, cùng nhau ăn bữa cơm thôi. Em chuẩn bị đi, một lát nữa lại vội vàng lên."
Điền Mật Nhi vừa nghe thấy thế liền vội vàng phủi sạch vỏ vụn ở trên người,
hôm nay nghỉ ngơi, cô ngay cả tóc cũng còn không chải cơ đấy. Vội vàng
rửa mặt, đánh một lớp phấn mỏng, mặc váy bầu hoa nhí dài đến đầu gối.
Lúc đi muốn chở Vương Tứ Nhi về, nhưng bà không đồng ý, muốn ngồi nói
chuyện với bà Phương Di một lúc nữa Lý Kiều Dương và Điền Dã mua đồ xong sẽ tới đây để đón bà.
"Đi đâu ăn vậy, em muốn ăn món cay Tứ Xuyên." Ngồi ở vị trí kế bên tài xế, Điền Mật Nhi liền hỏi.
"Dương Dực mời ở Tứ Hải, nếu không anh gọi điện thoại cho cậu ta đổi sang chỗ
khác?" Triệu Phương Nghị một tay lái xe, một tay đặt lên trên tay phanh, thừa dịp đèn đỏ quay sang hỏi Điền Mật Nhi.
"Ăn hải sản thì cấm
kỵ rất nhiều! Chỉ là người ta mời ăn cơm, chúng ta đòi hỏi nhiều cũng
không tốt. Buổi tối anh mời em đi ăn mỳ sốt thịt gà đi, có được hay
không." Điền Mật Nhi chắp tay trước ngực, mắt to long lanh đầy mong đợi
nhìn anh, hôm nay cô mặc váy hoa nhỏ để tóc xuông thẳng, nhìn rất trẻ
trung, rất thanh thuần.
Triệu Phương Nghị nghiêng người qua hôn cô một cái, thấy đèn xanh, vội vàng buông ra , tiếp tục lái xe.
"Thu tiền đặt cọc rồi, coi như anh đã đồng ý rồi nhé, em còn muốn ăn thêm
một bát Ma Lạt Thang nữa!" Điền Mật Nhi được voi đòi tiên, hậu quả chính là nhạc cực sinh bi rồi.(Nhạc cực sinh bi: vui quá hóa buồn)
"Không ăn gì cả! Ăn những thứ kia dều không có dinh dưỡng gì cả!"
Điền Mật Nhi chu mỏ, trợn mắt nhìn, lẽ thẳng khí hùng mà nói: "Là em muốn ăn sao, con anh đang đòi ăn đấy! Anh trước kia lúc nào cũng muốn em ăn cái này, ăn cái kia, sao anh không bảo bọn chúng mà cứ nói em."
Lại
dám chọc và