
có bộ
dáng không chịu nổi tịch mịch, rất có phong thái Điền Mật Nhi đời trước.
"Triệu! Lần trước đặc huấn trong núi sâu, sau khi anh rơi xuống sông hình như
có nhìn thấy anh lấy từ trong ngực ra tấm hình thì phải, dáng vẻ cực kỳ
khẩn trương, có phải là người yêu hay không?." Wolf trong lần đặc huấn
này cũng là một trong những thành viên tích cực nhất, mặc dù có lúc nói
chuyện dễ dàng làm cho người ta không xuống đài được, nhưng là người
không tim không phổi, không để tâm vào chuyện gì, là một người đứng
trung lập giảng hòa rất tốt.
Triệu Phương Nghị cười cười, mọi
người thấy Wolf nói tới này chuyện này thì lại một miệng anh một miệng
tôi hỏi tới, Triệu Phương Nghị mặc dù không muốn cho đàn ông khác nhìn
ảnh của vợ mình, nhưng cũng không thể không có đạo lý như vậy được.
Chỉ đành phải đem bức ảnh ở trong ngực lấy ra, ảnh được phủ một lớp plastic trong suốt tinh tế, còn mang theo nhiệt độ ấm áp .
Wolf vô cùng tò mò, vươn người sang, vừa nhìn vào liền há to miệng! Trong
lòng liền cảm thấy rất đẹp! Thật sự đẹp! Không phải là vẻ đẹp bắn ra bốn phía, mà là vẻ đẹp thần bí, dịu dàng, ngượng ngùng, cậu ta không thể
diễn tả được, chỉ cảm thấy người trong hình và búp bê sứ mà bà nội cho
mình rất giống nhau, đều là nhẵn nhụi trắng nõn, làm cho người ta vừa
nhìn đã thấy yêu.
Tấm hình mà Triệu Phương Nghị mang ở trên người chính là tấm hình mà hai người lúc kết hôn khi đó Điền Mật Nhi mặc sườn xám còn Triệu Phương Nghị mặc quân trang. Triệu Phương Nghị đứng vô
cùng uy nghiêm, thân hình thẳng tắp ưỡn ngực thót bụng khí vũ hiên
ngang, mà Điền Mật Nhi đôi tay đặt ở trước bụng, cười hạnh phúc lại mang chút e thẹn, thanh tú mà không mất vẻ đoan trang thùy mị. Rất giống như búp bê sứ của nước Z mà Wolf có, vẻ đẹp đặc trưng truyền thống, cười
lên mới đẹp làm sao, mắt sáng ngời, vừa thần bí lại vừa hấp dẫn ánh mắt
của người đối diện.
Đám sói nhất thời không nhịn được sủa loạn
một phen, không trách được tiểu tử thúi này lại giấu kỹ như vậy, ai cũng không muốn lấy ra cho xem! Trong số đó có Ivan cảm giác vừa nhìn một
cái liền bị luân hãm, ôm trong lòng một chút hi vọng hỏi: "Triệu, cô ấy
là em gái của anh sao! ?"
Gia đình của Ivan được đãi ngộ rất tốt, là nhân vật quý tộc nổi tiếng ở nước E, phương diện này nhất định vô
cùng nghiêm cẩn, rất ít khi hỏi đến phụ nữ, dù hỏi vậy nhưng ở trong
lòng cũng có chút sáng tỏ.
Triệu Phương Nghị trên mặt lạnh đi mấy phần, đem thu hồi bức hình vào trong ngực: "Đây là người yêu của tôi."
Ivan sớm biết đoán được kết quả này, nhưng vẫn không nhịn được thất
vọng, một cô gái ngọt ngào như vậy rất đáng giá để cho bất kỳ người đàn
ông nào cũng phải thương yêu.
Không khí nhất thời rất lúng túng,
chợt người cảnh giới khẽ hô một câu:”Ẩn nấp, chú ý phương hướng tám giờ
đồng hồ, mục tiêu đã xuất hiện!"
Đám khốn kiếp kia làm hại bọn họ phải uống gió tây bắc hai ngày hai đêm rốt cuộc đã tới! Mọi người nhanh chóng bổ sung thể lực, Tiểu đội trưởng căn cứ vào tình hình phía địch
đơn giản lập ra kế hoạch, dùng dấu tay truyền đạt cho đồng đội. Đầu tiên là xuất quỷ nhập thần đánh lén, từng bước đập tan. Sau khi kịch chiến
qua đi lại trả về cho đồng bằng Seberia một không gian yên tĩnh.
Sau đó giáo viên đặc huấn chốt lại xét thấy có Triệu Phương Nghị và Ivan là hai binh sĩ dũng mãnh nhất, có thể nói là đứng đầu trong đội quân danh
dự. Bởi vì biểu hiện xuất sắc nên quân doanh đặc biệt cho phép mỗi đội viên có thể gọi điện thoại về nhà trong thời hạn ba phút. Mấy tháng không cùng người trong nhà
liên lạc nên tất cả mọi người khi nghe tin này đều hết sức kích động.
Nhưng bởi vì hiện tại điện thoại chưa được lắp phổ biến nên rất nhiều
người đành phải từ bỏ, đem thời gian của mình tặng cho đồng đội nào có
thể gọi được điện thoại. Nhưng bởi vì thời gian không thích hợp, có nhà
thì không có ai nhận, có người thì gặp nhưng giọng nói muốn nghe nhất
lại không có ở đấy.
Triệu Phương Nghị là người gọi cuối cùng,
tính toán thời gian thì lúc này người nhà đều đã đi làm hoặc đi học cả
rồi, nhưng vẫn không muốn lãng phí cơ hội lần này, từ miệng của dì giúp
việc hỏi thăm tình trạng gần đây của người trong nhà cũng là tốt rồi.
Huống chi mấy tháng cũng không báo tin gì cho gia đình, mẹ khẳng định
chắc là đang nhớ thương anh. Còn có Điền Mật Nhi sau khi đêm tân hôn anh cứ như vậy mà đi chắc là đang cảm thấy rất uất ức rồi. Ngày đó cô khóc
đau lòng như vậy, nhưng anh sợ mình mềm lòng nên cũng không an ủi cô,
anh là một quân nhân vì thế cũng nên sớm tập thói quen cho cô để không
cảm thấy bất ngờ mỗi khi chia ly đột ngột như vậy.
Điện thoại
vang lên mấy tiếng, không ngoài dự kiến người nhấc máy chính là dì giúp
việc. Dì Hồng làm việc ở Triệu gia cũng được mấy năm rồi, Triệu Phương
Nghị mặc dù không ở nhà thường xuyên, nhưng với giọng của anh cũng vô
cùng quen thuộc. Vừa nghe là anh gọi, vội vàng hỏi thăm anh có khỏe hay
không, rốt cuộc là đang ở chỗ nào, người trong nhà đang rất nhớ đến anh. Còn khen Điền Mật Nhi vừa hiếu kính với cha mẹ chồng lại vừa học rất
giỏi, đối với