
ạch sẽ và có một cái giường. Chuyện
sau đó thì cho dù não có ít nếp nhăn đi nữa cũng biết sẽ xảy ra như thế
nào. Kịch bản thường thấy là bạn sẽ phát hiện ra chuyện tình một đêm của anh chồng đáng yêu, màn ngược tâm đau khổ quằn quại bắt đầu. Một là bạn dứt khoát chia tay, biến chồng sắp cưới thành người yêu cũ. Hai là bạn
và anh ta sau thời gian thương tâm thì cuối cùng gương vỡ lại lành.
Haiz… đúng là loại tình tiết chuyên dùng trong tiểu thuyết có khác,
dẫn ra một đống lằng nhằng theo sau. Không biết các tác giả nghĩ sao chứ theo như tôi đã chứng kiến một vài trường hợp say xỉn, nếu thật sự say
tới mức không phân biệt được cô này với cô kia thì đồng nghĩa với việc
anh ta sắp bất tỉnh nhân sự đến nơi rồi, chẳng làm nên cơm cháo gì đâu.
Hơn nữa đàn ông say rượu, trừ những người tửu lượng quá yếu, uống một
cốc liền say, các trường hợp còn lại đều phải uống rất nhiều mới say
không về nổi nhà, mà như thế tức là cả người họ sẽ toàn mùi rượu, vô
cùng khủng khiếp, thậm chí có thể nôn mửa. Tôi thật sự không biết người
phụ nữ nào lại có thể hy sinh bản thân để quan hệ với một gã say.
Tôi khuấy nhẹ cốc nước chanh, uống một ngụm rồi bình tĩnh nói với Triệu Lan Phương.
- Câu chuyện của cô rất xúc động, hy vọng cô không phiền vì tôi đã
tự ý đoán trước phần kết. Người đàn ông đó không vì cô mà ly hôn với vợ, anh ta và cô đã đường ai nấy đi, có đúng không?
Sắc mặt Triệu Lan Phương hơi thay đổi, nụ cười nhẹ nhàng trên môi
cũng cứng lại. Sau vài giây cô ta ngay lập tức lấy lại vẻ bình thản, đưa tay lên vuốt tóc, đôi mắt được tô vẽ cẩn thận nhìn thẳng vào tôi.
- Cô nói đúng, là tôi đề nghị chia tay với anh ấy. Nhưng tôi rất có
lòng tin, nếu trước đây tôi đã khiến anh ấy xiêu lòng một lần thì bây
giờ cũng có thể. Hiện giờ anh ấy và vợ đã ly dị, tôi nhất định sẽ cố
gắng hết sức.
Cố gắng hết sức cơ đấy! Chuyện tình cảm không phải cứ cố gắng hết sức là được. Nhưng mà nói sao thì người phụ nữ này cũng rất nguy hiểm. Có
lẽ tôi nên về trao đổi với Ngô Giang, để cho anh ấy tự mình giải quyết.
- Cô Lan Phương, không lâu trước đây tôi đã nhận lời cầu hôn của bạn trai. Mặc dù anh ấy rất muốn nhanh chóng đăng kí kết hôn nhưng tôi vẫn
còn do dự. Hôm nay nhờ gặp được cô nên tôi đột nhiên phát hiện có một số thứ phải đánh dấu chủ quyền mới được. Đúng là cưới chồng phải cưới liền tay.
Bàn tay cầm cốc nước của Triệu Lan Phương liền run lên, gương mặt
xinh đẹp của cô ta trở nên vặn vẹo rất khó coi. Lẽ nào cô ta đang mong
chờ tôi tức tốc quay về gây chuyện với Ngô Giang rồi chia tay anh ấy
nhưng không được như nguyện?
Tôi nào có phải thiếu nữ mới lớn mà nóng nảy như thế chứ, thứ cô ta
muốn tôi nhất định không cho. Nếu Ngô Giang là kẻ trăng hoa lăng nhăng,
đi đâu cũng có một đám nhân tình thì chẳng cần Triệu Lan Phương chạy đến đòi, tôi sẽ tự đá anh ấy ra khỏi cửa. Nhưng rõ ràng anh ấy không phải
kiểu người như thế, cứ cho là đã từng thì cũng thay đổi rồi, tôi đương
nhiên sẽ không vì quá khứ của Ngô Giang mà dằn vặt anh ấy.
- Bây giờ cũng không còn sớm nữa, tôi xin phép về trước. –Tôi tươi cười tạm biệt cô ta.
Người ta vẫn thường hay chửi bới những phụ nữ là kẻ thứ ba, gọi họ là hồ ly tinh, nhưng mà hai tay phải vỗ thì mới có tiếng chứ. Nếu người
đàn ông kia không cho kẻ thứ ba cơ hội thì làm sao họ chen chân phá vỡ
được. Cho nên tôi nghĩ trước khi dằn mặt kẻ thứ ba, trước hết phải về
quán triệt tư tưởng với người đàn ông đang ở nhà cái đã.
Mặc dù tôi luôn tự cho mình là người rất giỏi giữ bình tĩnh, nhưng
gặp phải sự khiêu khích rõ ràng như thế này từ người tình cũ của Ngô
Giang, nếu bảo tôi không tức chút nào thì chắc phải đợi đến khi tôi cắt
tóc đi tu, rũ bỏ hồng trần.
Cục tức này nên trút lên đầu ai đây? Triệu Lan Phương là người tình
cũ của Ngô Giang, cô ta vì Ngô Giang mà đến tìm tôi… không trút giận lên đầu anh ấy thì còn trút lên ai nữa.
Ngô Giang vừa vào đến cửa nhà đã chứng kiến bộ mặt hình sự của tôi,
lại nhìn cái vali đã xếp vào khá nhiều quần áo thì không khỏi kinh ngạc.
- Thư, em định đi đâu?
Tôi thản nhiên đóng vali lại. Tiếp tục xếp các đồ dùng khác vào trong thùng các tông.
- Em dọn đi nơi khác.
Ngô Giang lập tức bước đến giữ tay tôi, vẻ mặt không hiểu nhưng ánh mắt lại ẩn chứa tức giận.
- Em sao vậy, rốt cục có chuyện gì? Em giận dỗi gì với anh thì cứ nói ra, sao lại đùng đùng bỏ đi?
- Em đâu có bỏ đi, em chỉ dọn đồ đạc thôi. Hôm nay người tình cũ
xinh đẹp của anh đến tìm em, kể ra một câu chuyện vô cùng cảm động. Nếu
không nghe những gì cô ta nói thì em thật sự không biết anh lại là người đàn ông giàu lòng nhân ái như vậy, lại còn từng có một mối tình khắc
cốt ghi tâm.
- Em đang nói ai? Là Lan Phương phải không? Chết tiệt, cô ta đã nói linh tinh gì với em?
Tôi hất tay Ngô Giang ra, cầm cuộn băng dính lên, bắt đầu dán chiếc thùng lại, sau đó dùng kéo cắt xoẹt một cái.
- Anh đoán ra nhanh thế, hay là trước đấy anh đã kịp gặp cô ta để ôn lại chuyện cũ rồi?
Mặt Ngô Giang nhăn nhó như thể bị oan khuất đầy mình, anh ấy xuống giọng dỗ dành tôi.
- Thư, chuyện không phải