
như em nghĩ. Anh thật sự không còn tình cảm gì với Lan Phương cả. Em không thể chỉ nghe lời nói từ một phía đã vội
vàng đòi chia tay. –Ngô Giang vừa nói vừa giằng lấy cuộn băng dính và
cái kéo trong tay tôi rồi ném chúng ra xa. –Anh không đồng ý cho em đi!
Thôi được, xem bộ mặt lo lắng này của anh ấy tôi cũng không nhẫn tâm bắt nạt thêm nữa.
Tôi nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt Ngô Giang, cố gắng để không bật cười.
- Anh biết không, em thậm chí chưa hề nhắc đến việc chia tay, chính anh mới là người lặp đi lại lại điều đó.
- Ý em là gì?
- Anh có một ngôi nhà còn gì, em dọn đồ để chuyển đến sống ở nhà anh.
Mặt Ngô Giang nghệt ra, có vẻ như không thể hiểu nổi ý nghĩ của tôi.
- Không phải em muốn chia tay à?
- Chia tay chia chân cái gì chứ? Anh đã chuẩn bị xong hết giấy tờ để làm thủ tục đăng kí kết hôn rồi đúng không? Em cũng làm xong rồi, mai
chúng ta đi đăng kí. Mấy ngày tới sẽ dọn tới nhà anh ở luôn.
- Em nghiêm túc?
- Đương nhiên, nhưng anh tốt nhất là đừng để ong bướm bay tới gần em nữa, nếu cứ thỉnh thoảng lại bị chích một phát như hôm nay em không
biết sẽ xảy ra chuyện gì đâu. Sau này anh ngoan ngoãn mà làm chồng em
đi, không được hẹn hò gì với người phụ nữ đó nữa, đã rõ chưa?
- Rõ rồi, rõ rồi!
Sau đó Ngô Giang thở phào nhẹ nhõm, im lặng suy nghĩ một lúc, vẻ mặt
liền chuyển từ ngạc nhiên bối rối sang nguy hiểm. Anh ấy nheo mắt lại,
bất ngờ ôm chầm lấy tôi rồi đè tôi xuống sàn nhà.
- Em được lắm, dám đùa giỡn anh! Nhìn bộ mặt ngu ngốc của anh em hài lòng rồi chứ? –Ngô Giang vừa nói vừa cù lên eo tôi làm tôi không nhịn
được cười to, cố giãy dụa để thoát khỏi anh ấy.
- Toàn anh tự tưởng tượng, em có nói gì đâu!
- Em doạ anh sợ chết khiếp, thấy vui lắm hả? Lần này không cho em
một bài học nhớ đời thì sau này chắc sẽ bị em đùa bỡn mất hết mặt mũi.
- Không, đừng cù nữa… -Tôi không chịu nổi giơ cờ trắng đầu hàng.
Trong chiến tranh, chẳng phải kẻ địch đầu hàng rồi sẽ được tha chết
hay sao, tôi đã nhận thua rồi vẫn bị trừng phạt không thương tiếc. Buổi
chiều chỉ uống mấy ngụm nước chanh, đến khi về nhà còn bị Ngô Giang lăn
qua lăn lại, sàn phòng khách có lót thảm nhưng vẫn cứng hơn so với
giường, thế mà Ngô Giang còn cho rằng thử ở địa điểm mới sẽ kích thích
hơn. Cuối cùng chỉ hại tôi đau hết cả lưng.
Mấy ngày tiếp theo tôi và Ngô Giang bận bịu với việc đăng kí kết hôn
rồi dọn nhà nên tôi không có thời gian đến văn phòng. Triệu Lan Phương
cũng không tìm tôi thêm lần nào, nếu không phải cô ta đang có kế hoạch
mới thì chắc Ngô Giang và cô ta đã gặp mặt.
Với tính tình của Ngô Giang, tôi đã tỏ thái độ khó chịu như thế thì
anh ấy chắc chắn sẽ nói rõ ràng với Triệu Lan Phương, để cô ta không
tới quấy rầy tôi nữa.
Nói thật là tôi cũng hơi tò mò, không biết Triệu Lan Phương sẽ cố gắng hết sức để giành giật chồng tôi như thế nào.
Hay ho ở chỗ cô ta chưa xuất hiện trở lại thì Phan Ý An đã vác bụng bầu tới tìm tôi.
Nếu hết người tình cũ lại đến vợ cũ của chồng bạn đến tìm bạn, đây có phải là trùng hợp không? Chắc chắn là không, đây là hành động có dự mưu từ trước, họ thay nhau tới hẳn là định khủng bố tinh thần bạn.
Phan Ý An hẹn gặp tôi ở tầng hai của một quán cà phê trong khu phố
cổ. Chẳng hiểu sao chị ta có bầu mà lại thích leo lên tận tầng hai làm
gì, quán này ngay tầng một cũng có sân vườn rất thoáng mát.
Tôi và Ngô Giang đã là vợ chồng chính thức, được pháp luật công nhận. Đối với Phan Ý An tôi không nhất thiết phải e sợ, nhưng dù sao chị ta
cũng là vợ cũ của Ngô Giang, lại từng có con với anh ấy, không phải kiểu người có thì thêm đông mà không có cũng chẳng sao như Triệu Lan Phương. Cảm xúc của tôi với chị ta khá phức tạp.
Cuộc điện thoại lần đầu chúng tôi nói chuyện làm tôi vô cùng ác cảm
với người phụ nữ này. Chị ta không những mồm miệng nanh nọc mà còn nói
dối trắng trợn, thôi, tôi có thể bỏ qua. Nhưng ngay cả việc tự ý thụ
tinh nhân tạo để mang thai con của Ngô Giang mà cũng làm được thì tôi
nghĩ chị ta thật sự đã yêu đến phát điên rồi.
Trái với suy đoán ban đầu của tôi, Phan Ý An cư xử rất lịch sự, không hề nói năng ghê gớm như lúc trước.
- Cô Diệp Thư, lần này tôi đến tìm cô chắc cô cũng đoán được lý do.
À, thì chắc là định tuyên chiến muốn cướp lại chồng tôi, hoặc không
thì gây xích mích chứ gì nữa. Tuy không thích Phan Ý An nhưng tôi phải
công nhận nếu chị ta cứ nhỏ nhẹ hiền lành thế này thì đúng là rất giống
mấy vị phu nhân đài các.
- Có gì chị cứ nói thẳng.
Phan Ý An đặt tay lên bụng, bàn tay thon dài xoa nhè nhẹ, ánh mắt
đượm vẻ u sầu. Nếu tôi không lầm thì chị ta đã mang thai khá lâu rồi,
bụng của chị ta có vẻ hơi nhỏ so với bình thường, mà cũng có thể là vì
cái thai nhỏ.
- Tôi hy vọng cô nghĩ đến hai đứa con vô tội của tôi và Ngô Giang mà buông tha cho anh ấy. Cô có điều kiện gì xin cứ nói, tôi nhất định sẽ
đáp ứng.
Ồ, đây là khiêu khích gây xích mích không thành công nên dùng vật
chất để dụ dỗ. Không phải Phan Ý An xem quá nhiều phim truyền hình đấy
chứ, chị ta thật sự nghĩ ngoài đời có thể dùng tiền để giải quyết chuyện tình cảm sao?
-