
thích, có thể là anh ta thấy tôi quá phiền nên không muốn bán hàng cho tôi.
Thế giới rộng lớn có cả tá những người kì quặc. Dù sao tôi cũng chỉ
thuận miệng hỏi mà thôi. Tuy tôi đoán Abel biết rất nhiều chuyện nhưng
khó mà ép anh ta nói ra điều gì được. Người đàn ông này thật sự không
đơn giản. Có lẽ tôi nên điều tra về anh ta trước rồi mới quay lại. Biết
địch biết tra, trăm trận trăm thắng.
Lúc rời khỏi cửa hiệu đồ cổ, tôi nhìn thoáng qua mấy chậu diên vỹ
đang nở hoa, cảm thấy có lẽ lần sau nên hỏi cả cách làm sao để hoa nở
được vào mùa hè, chắc Lạc Cầm sẽ có hứng thú, nhà cô ấy có cả một vườn
hoa diên vỹ. Lúc ấy tôi hoàn toàn không ngờ rằng sau này tôi quả thực
không bao giờ gặp lại Abel nữa, ngay cả cửa hiệu đồ cổ đó cũng biến mất
không để lại dấu vết.
Mưa rơi trên ao nhỏ, vòng sóng gợn lăn tăn
Bao nhớ nhung quyến luyến đều theo gió thổi tan
Giờ bồi hồi lật giở, đồng cam cộng khổ, mộng cũ úa màu
Làm sao để dài lâu mà sánh cùng trời đất.
Mùa đông năm nay thời tiết vô cùng khắc nghiệt, tuyết rơi liên tục
mười mấy ngày, trời lạnh giá khiến cho cây cối khắp nơi đều bị đóng
băng.
Tế Tuyết ngồi trong phòng, đôi mắt xám chú mục vào tờ giấy trắng,
nàng muốn vẽ lại hình ảnh trong mơ nhưng không được. Bàn tay vô thức
viết lên mấy câu
“Ngã trú trường giang đầu
Quân trú trường giang vĩ
Nhật nhật tư quân bất kiến quân
Cộng ẩm trường giang thuỷ
Thử thuỷ kỷ thời hưu
Thử hận hà thời dĩ
Chỉ nguyện quân tâm tự ngã tâm
Định bất phụ tương tư ý”
Bài từ này nàng đã đọc ở đâu, khi nào? Nàng chỉ biết chắc chắn không phải lúc ở phương bắc.
Thanh Vân đẩy cửa phòng bước vào rồi nhanh chóng đóng lại, trên tay hắn cầm một đĩa bánh nướng đang bốc khói.
- Tuyết Nhi, đang xem gì vậy? Ăn bánh đi!
Tế Tuyết giật mình vội vàng nhét tờ giấy vào bên dưới mấy quyển sách dày, cố gắng làm ra vẻ tự nhiên.
- Không có gì…
Hành động giấu diếm của nàng không qua được mắt Thanh Vân. Hắn từ từ đặt đĩa bánh lên bàn, mỉm cười hỏi nàng.
- Dạo gần đây nàng còn mơ thấy ác mộng không?
- Không, ta không gặp ác mộng nữa. –Nàng chỉ thường mơ thấy một nam
tử không rõ mặt, nghe thấy hắn gọi tên nàng, giọng nói bi thương đến tê
tâm liệt phế.
Thanh Vân gật đầu, tình trạng hiện giờ của Tế Tuyết chưa tính là hồi phục hoàn toàn nhưng cũng đã tốt hơn rất nhiều.
- Nàng đã nhớ ra thêm chuyện gì chưa?
Tế Tuyết muốn hỏi Thanh Vân về nam tử nàng thấy trong mơ nhưng lại nhịn xuống, lắc đầu.
- Ta vẫn chỉ nhớ đến khi mẫu phi qua đời, Thanh Vân, ngươi nói Diệc
Hàn đã chết, ta đã báo được thù. Nhưng sau đó thì như thế nào?
Thanh Vân vuốt nhẹ tóc nàng, đưa bánh cho Tế Tuyết.
- Từ từ nàng sẽ nhớ ra, đừng vội vàng quá, sẽ ảnh hưởng không tốt. Nàng ăn đi cho nóng!
Nàng xịu mặt xuống, ngoan ngoãn cầm bánh ăn. Thật ra mấy năm nay mọi
chuyện của nàng đều do Thanh Vân chăm lo, tự nàng cũng cảm thấy rất kì
lạ. Nàng vốn là vương gia, quyền thế chỉ dưới một người, phú khả địch
quốc, rốt cục nàng sao lại sa cơ lỡ bước đến mức nhà không có để về?
Nghe nói hoàng đế hiện giờ là Tế Duyệt, con trai của Tây Lăng Vương.
Kẻ này hẳn phải mưu lược hơn người, nếu không Tế Ly, Tế Khắc làm sao
không giành được ngôi báu với hắn? Thanh Vân chỉ kể rất vắn tắt mọi việc cho nàng, nếu có hỏi thêm hắn đều trả lời “từ từ sẽ nhớ ra”.
Thật là có quá nhiều chuyện nàng không hiểu, càng nghĩ càng đau đầu.
- Tuyết Nhi, mùa xuân tới… chúng ta thành thân được không?
Lời đề nghị của Thanh Vân khiến Tế Tuyết bị nghẹn, hắn vội vã rót cho nàng chén nước, vỗ nhẹ sau lưng nàng.
- Sao vậy? Thành thân với ta đáng sợ tới mức nàng thà chết nghẹn
sao? –Thanh Vân cười khổ. –Ta biết thân phận ta không xứng với nàng,
nhưng ta đối với nàng là thật lòng.
Một kẻ không chốn dung thân, bị người ta săn đuổi phải bỏ trốn như
nàng sao có thể nói là hắn không xứng? Nếu có ai không xứng ở đây thì
phải là nàng. Nàng chẳng thể giúp được gì cho hắn. Từ nhỏ tới lớn nàng
chưa bao giờ phải lao động nặng nhọc, vì bị giam trong thân phận nam nhi nên càng không biết thêu thùa may vá, nấu nướng giặt giũ… tất cả những
việc mà phụ nữ nên biết nàng đều không biết, lại thêm cả căn bệnh mất
trí làm hắn phải tốn công chạy chữa. Bảo nàng làm thê tử, nâng khăn sửa
túi cho hắn thì người chịu thiệt thòi là hắn mới phải.
Không có gia thế, không tiền bạc quyền lực, nàng thậm chí còn vô dụng hơn cả một cô gái bình thường.
Thanh Vân, ta chỉ sợ ngươi chê ta phiền phức, đã không thể giúp gì còn trở thành gánh nặng cho ngươi.
- Nếu nàng thật sự là gánh nặng ta cũng nguyện mang theo cả đời.
Phùng Thanh Vân ta sợ rất nhiều thứ, nhưng vác nặng chắc chắn không sợ.
Tế Tuyết cắn môi, chậm chạp tựa đầu vào ngực hắn, cuối cùng kiên quyết nói.
- Được, mùa xuân tới… chúng ta thành thân.
Thanh Vân vui mừng siết chặt nàng trong lòng, nụ hôn nhẹ như lông
chim rơi xuống trên tóc nàng, chuyển dần đến trán, mắt, rồi môi.
Theo trí nhớ sứt sẹo của mình Tế Tuyết biết nàng chưa từng thân mật
với ai như vậy, nhưng không hiểu sao nàng vẫn cảm thấy nụ hôn này không
đúng, cảm xúc của nàng không nên như thế.
Đáng