
lẽ trái tim nàng phải đập cuồng loạn, phải cảm thấy ngọt ngào
tận tâm can, phải quyến luyến không muốn rời xa. Vì sao… nàng không rung động? Vì sao tâm của nàng vẫn bình lặng đến thế?
Thanh Vân tốt với nàng, yêu nàng, tình nguyện vì nàng vào sinh ra tử, nàng nên yêu hắn…
Phải, nàng nên yêu hắn, không thể làm hắn đau lòng. Dù sao cả đời
nàng cũng sẽ trôi qua những ngày như thế này, bình lặng cùng hắn, phu
thê tương kính như tân đến hết đời. Rất nhiều người cầu còn không được,
nàng chẳng thể tham lam đòi hỏi quá nhiều.
Cái thứ tình yêu điên cuồng từng khiến nàng giày vò đau đớn đã ở rất xa, nếm thử một lần là đủ rồi, không nên phạm sai lầm nữa.
Cả Kim Môn cốc chìm trong không khí tưng bừng náo nhiệt, thiếu chủ
Phùng Thanh Vân muốn thành thân đúng là chuyện vui mừng nhất mấy chục
năm nay, lão cốc chủ tuy không hài lòng lắm với con dâu nhưng tự biết
mình phản đối cũng chẳng ăn thua nên đành chấp nhận. Xấu tốt gì thì con
dâu có vẫn hơn không. Bao lâu nay Phùng cốc chủ cũng đã chán cảnh quý tử dung mạo như thiên tiên nhà mình bị giang hồ đồn đại là mỹ cường thụ.
Tiếc rằng đám cưới không thể diễn ra theo kế hoạch, mùa xuân đến Tế
Tuyết bất ngờ phát bệnh, nàng thường xuyên mê man, thần trí không tỉnh
táo, thỉnh thoảng lại lẩm bẩm những câu không đầu không đuôi. Thanh Vân
thử dùng rất nhiều biện pháp nhưng không có tác dụng. Hắn chợt nghĩ đến
phần còn lại của Thạch Liên Hoa chôn ở Lệ Châu, loại thuốc này dùng
nhiều sẽ có hại, nhưng đã có kinh nghiệm một lần, giờ hắn sẽ chỉ dùng
một lượng nhỏ, hẳn sẽ có tác dụng.
- Cha, con phải đi Lệ Châu một chuyến để mang Thạch Liên Hoa về, cha thay con chăm sóc Tuyết Nhi. Cha không được bắt nạt nàng, con rất nhanh sẽ trở về. –Thanh Vân cẩn thận dặn dò Phùng cốc chủ.
- Hừ, chuyện đơn giản thế ta còn không biết sao? Ta đã nhiều tuổi
thế này còn chấp nhặt một đứa đầu óc có vấn đề như nó làm gì chứ? Mà ta
đã nói từ trước là mau mang Thạch Liên Hoa về đây, ai bảo ngươi không
chịu, cứ giấu giấu diếm diếm, ta là cha ngươi chứ có phải thổ phỉ đâu mà đề phòng.
“Cha mà gặp dược liệu quý thì còn đáng sợ hơn cả thổ phỉ, chắc chắn
mấy mảnh còn lại của Thạch Liên Hoa sẽ bị cha làm thí nghiệm hết sạch”.
Thanh Vân chỉ nghĩ trong bụng chứ không nói ra mồm, hắn còn phải nhanh
chóng lên đường.
Mùa xuân năm ấy ở Lệ Châu, Thanh Vân chưa từng nghĩ tới sẽ gặp mặt Tiêu Phàm.
Chuyện cũ đã xa xôi vô cùng, đã rất lâu hắn không nghĩ đến nam tử
này, càng chẳng muốn quan tâm Tiêu Phàm sống ra sao, có hối hận đau khổ
hay không. Tế Tuyết đã quên thì hà tất hắn phải so đo.
Vùng đất đông đúc náo nhiệt tin tức cũng rất nhiều. Thanh Vân ngồi
trong quán trà, nghe người ta bàn tán, nhiều nhất là chuyện về Thuận
Tuyên Đế.
Chiếc bàn gần chỗ hắn ngồi có năm người đàn ông. Một kẻ dáng vẻ gầy
gò, mặt mũi tầm thường cầm một chén trà lên nhấp từng ngụm, cố làm động
tác tao nhã nhưng chỉ khiến người khác thấy tức cười.
- Các ngươi biết gì chưa, tiểu thư nhà Trần đại nhân vừa được tuyển
vào cung rồi đấy, là đích thân Hoàng thượng lựa chọn. Nghe nói vừa nhìn
thấy bức tranh hoạ lại dung mạo Trần tiểu thư, hoàng thượng đã hạ lệnh
tuyển vào cung, không chừng sẽ được phong phi. Lần này thì con đường
thăng quan của Trần đại nhân chắc chắn sẽ rộng mở.
Người ngồi bên cạnh chép miệng lắc đầu.
- Thôi đi, tuyển vào cung cũng đâu phải sẽ một bước thành phượng
hoàng. Hoàng thượng phong lưu khắp Diệm quốc ai mà không biết. Mỗi năm
tú nữ vào cung có ai không như hoa như ngọc. Các vị tiên hoàng ba năm
mới tuyển tú một lần, nay hoàng thượng mỗi năm tuyển một lần, chẳng mấy
chốc bao nhiêu nữ tử xinh đẹp đều sẽ vào cung hết. Sau ba năm mà không
được sủng hạnh mới cho trở về, lúc đấy tuổi cũng đâu còn nhỏ nữa, nếu
không mau tìm mối thành hôn thì sẽ thành gái già thôi. Đây chưa chắc đã
là chuyện tốt đâu.
Người kia không cho là phải, bực bội nói:
- Ngươi đúng là thối miệng. Ta và Trần đại nhân là chỗ thân tình,
ngươi thấy ta sắp được lây phú quý của Trần đại nhân nên muốn trù ẻo
phải không?
- Này, ta chỉ nói sự thật thôi, đừng tưởng được vào cung mà có thể
cáo mượn oai hùm. Phương hoàng hậu và Phương thừa tướng còn ngồi kia thì mười Trần tiểu thư cũng chẳng làm nên trò trống gì đâu.
Hai người đang cãi cọ qua lại thì một người béo núc bất ngờ hỏi:
- Kể cũng lạ, hoàng thượng nhiều cung tần như vậy mà đến giờ chỉ có mỗi Thái tử, liệu có phải bị bệnh không?
- Bậy bạ, cẩn thận cái miệng của ngươi, muốn mất đầu à?
Thanh Vân nghe những tin đó cũng không có cảm xúc gì rõ rệt. Kẻ kia
đã là Hoàng thượng, quyền khuynh thiên hạ, đừng nói là ba ngàn giai lệ,
cho dù là mười ngàn thì cũng có gì lạ? Chỉ là hắn thấy tiếc cho Tế
Tuyết, tiếc cho nàng vì Tiêu Phàm mà đau khổ sống không bằng chết, tiếc
vì nàng đem cả sinh mệnh thành toàn cho Tiêu Phàm, kết quả là Tiêu Phàm
chẳng vì nàng mà nhỏ một giọt nước mắt.
Mấy năm nay chắc Tiêu Phàm rất thoả mãn, rất sung sướng ngồi trên ngai vàng đổi bằng tính mạng của nàng.
Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, Thanh Vân nghĩ giữa hắn và Tiêu
Phàm không biết là