Disneyland 1972 Love the old s
Anh Ở Phía Sau Em

Anh Ở Phía Sau Em

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325663

Bình chọn: 7.5.00/10/566 lượt.

i

nào cảnh sát lại có chức trách phải gọi điện cho người không liên quan đến thăm

người bị tạm giữ.

Hừ, có ông bố làm to

thích thật đấy! Ngay cả cảnh sát cũng kiêng nể vài phần. Tỉnh Thành muốn vào gặp

tôi thì trầy vi tróc vảy, Cao Phi chỉ phẩy tay một cái là xong.

Tôi không thèm bận tâm

đến Cao Phi, đối với lời đề nghị của anh ta tôi chưa bao giờ suy nghĩ một cách

nghiêm túc. Nói cho cùng thì Cao Phi là một người đàn ông gần ba mươi, ở tuổi đấy

anh ta đáng lẽ sẽ không hành động nông nổi như thế mới phải.

Tình yêu quả nhiên là

khiến con người ta mù quáng.

Tôi không biết liệu tôi

có giống Cao Phi, cũng đang tin tưởng một cách mù quáng hay không.

------------------------***--------------------------

Khoảng thời gian bị tạm

giữ, những khi chỉ có một mình tôi không ngừng suy nghĩ khi nào thì có tin tức

từ Ưng Long.

Tôi tin Ngô Giang sẽ

không bỏ mặc tôi và đứa bé trong bụng, anh ấy không phải loại người đó. Cho dù

mọi người nói về anh ấy như thế nào thì tôi cũng muốn gặp Ngô Giang, cứ cho là

tôi mù quáng, nhưng tôi thật sự không tin những gì đã có giữa chúng tôi đều là

giả dối.

Tỉnh Thành rốt cục cũng

đến, chỉ là tin tức không tốt như tôi mong đợi.

- Ưng Long

nói anh ta tạm thời chưa liên lạc được Ngô Giang nhưng anh ta sẽ tìm cách giúp

cô.

- Tôi hiểu.

Tỉnh Thành bồn chồn đan

hai tay vào nhau, anh ta ngập ngừng một lúc mới hỏi tôi.

- Ngô Giang

có phải là Richard Ngô không?

Tôi gật đầu. Tỉnh Thành

đột nhiên thở dài, có vẻ muốn nói gì đó nhưng lại im lặng.

- Anh định

nói gì với tôi thì mau nói đi!

- Diệp

Thư, chuyện này… tôi cũng không biết có nên nói ra không.

Không nói thì thôi, nói

nửa chừng lại không nói nữa mới khiến người ta bực mình.

- Tôi không

thích lấp lửng.

- Tuy Ưng

Long nói là không biết tin tức của Ngô Giang nhưng tôi có một người bạn làm việc

ở Phoenix, cô ta nói dự án resort ở thành phố N dự định khánh thành vào bảy

tháng nữa đã tạm hoãn thành tám hoặc chín tháng. Nghe nói bên nhà họ Ngô muốn

chờ đến khi Phan Ý An sinh đứa con thứ hai sẽ khánh thành khu resort này làm

quà tặng cho cô ta và đứa bé.

Tôi nghĩ rất may là tôi

đang ngồi. Nếu lúc này tôi đứng thì chắc sẽ ngã bổ nhào xuống đất.

- Phan

Ý An mang thai à?

- Phải,

nhà họ Ngô mới thông báo tin này, cái thai được hơn một tháng rồi.

Đây chắc chắn không phải

là sự thật.

Tôi không tin.

Tỉnh Thành còn nói gì

đó với tôi nhưng tôi không nghe rõ, tâm trí trôi dạt đến một nơi nào đó rất mơ

hồ, ngay cả Tỉnh Thành rời đi lúc nào cũng không biết.

Phan Ý An mang thai có

phải là sự thật không?

Nếu đó là thật… thì có

lẽ họ chưa bao giờ ly hôn, và tôi đúng như lời chị ta… chỉ là một kẻ thứ ba

chen chân phá hoại.

Tất cả đều chỉ là nghe

nói, tôi không tin… hoặc là không dám tin.

Còn nốt ngày mai sẽ hết

hạn tạm giữ, nếu Tỉnh Thành và Ưng Long không tìm ra cách thì khả năng lớn tôi

sẽ bị chuyển sang hình thức tạm giam.

Bụng tôi đột nhiên rất

khó chịu, cứ âm ỉ đau cả buổi tối. Tôi nghi hoặc kiểm tra quần.

Có máu.

Tôi không còn bình tĩnh

được nữa, con tôi… Chảy máu thường là dấu hiệu của sảy thai.

- Cứu tôi, cứu con tôi với! –Tôi hoảng sợ

gào lên.

Cảnh sát ngay lập tức đến cửa phòng.

- Có chuyện

gì?

Đầu óc tôi vô cùng rối

loạn, tôi không còn gì cả, không thể ngay cả con mình cũng mất.

- Giúp

tôi với, con của tôi… -Tôi không kìm được khóc nức nở, nói năng cũng trở nên lộn

xộn. Ánh sáng yếu ớt từ ngọn đèn bên ngoài hành lang hắt vào phòng, tạo thành những hình thù kì dị.

Tôi nhét hai viên thuốc giảm đau bác sĩ đưa vào trong miệng, không uống nước, cứ ngậm cho nó tan dần ra.

Đúng là rất đắng, nhưng tôi không còn biết làm gì khác để phân tán sự chú ý của mình. Trong đầu tôi không ngừng lặp đi lặp lại những lời của bác sĩ.

“ - Cô không mang thai, đây chỉ máu kinh bình thường thôi. - Không thể nào, gần hai tháng nay tôi không có kinh nguyệt, que thử thai cũng báo hai vạch. - Việc chậm kinh có thể do bị căng thẳng, mệt mỏi, chế độ dinh dưỡng có vấn đề. Còn que thử thai thì có rất nhiều trường hợp bị nhầm lẫn rồi.Có thể vì thấy gương mặt hoang mang tái nhợt của tôi nên bác sĩ thân tình khuyên nhủ. - Cô đừng lo lắng quá, tuổi cô còn trẻ, cơ hội mang thai còn rất nhiều.”

Tôi không rõ lắm, nếu tôi thật sự phải ngồi tù thì liệu tôi còn bao nhiêu cơ hội mang thai.

Bụng tôi râm ran đau nhức, cứ đau đớn thế này cũng tốt. Tôi không chịu nổi cái cảm xúc thất vọng và cô độc này.

Nếu tôi có con, ít nhất tôi cũng có thể vì đứa bé mà kiên cường. Nhưng hoá ra tôi không có gì cả.

Đáng lẽ tôi nên thấy nhẹ nhõm, điều kiện ở nơi này không tốt chút nào, hoàn cảnh của tôi bây giờ cũng rất nguy hiểm, đứa bé sẽ không cần chịu khổ cùng tôi.

Chỉ trong vài tiếng đồng hồ, từ một phụ nữ sắp được làm mẹ biến thành hai bàn tay trắng, cho dù tôi tự an ủi mình thế nào thì nỗi thất vọng vẫn khiến trái tim trở nên nặng nề. Mong đợi, vui mừng, lo lắng… hoá ra tất cả chỉ là một sự nhầm lẫn.

Bạn trai không liên lạc được, cứ vài ngày lại nghe được tin tức anh ta phong lư