Anh Ở Phía Sau Em

Anh Ở Phía Sau Em

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325773

Bình chọn: 10.00/10/577 lượt.

o tôi, thiếu gì cách để nguỵ tạo chứng cứ cơ chứ, có khối người chẳng phạm tội còn phải đi tù oan, tôi còn có tội vô cùng nghiêm trọng, đấy là đã đắc tội với ông bố đầy quyền lực cùng bà dì ghẻ đáng ghê tởm, sau lưng họ lại có nguyên dàn chính trị gia chuyên ăn hối lộ, việc tốt không làm chỉ thích làm việc xấu.

Ngu thật, nếu tôi cẩn thận hơn một chút thì đã không cho Trương Huệ Lan cơ hội lôi tôi xuống bùn.

Thời hạn tạm giữ tối đa là chín ngày, trong khoảng thời gian đó, về mặt pháp luật thì tôi có quyền được gặp luật sư nhưng Tỉnh Thành cũng bị cơ quan điều tra vặn vẹo đủ đường mới có thể vào gặp tôi.

Trong khoảng thời gian ngắn tôi không thể nói rõ ràng điều gì với Tỉnh Thành, chỉ có thể nhờ anh ta tới tìm Ưng Long.

- Anh ta là ai, bạn trai của cô à?

- Không, là bạn của bạn trai tôi. Anh dặn Ưng Long liên lạc ngay với Ngô Giang, bảo anh ấy quay lại thành phố H gấp. Nếu không thì cả tôi và đứa con trong bụng đều sẽ gặp nguy hiểm.

Tỉnh Thành ngẩn ra một lúc, sau đó liền gật đầu với tôi rồi rời đi. Anh ta còn cẩn thận dặn dò.

- Diệp Thư, cứng quá là gãy. Tôi đã thăm dò rồi, vụ này của cô có người đứng sau giật dây, họ chắc chắn sẽ khởi tố cô. Nếu bần cùng lắm, họ doạ đánh đập thì cô cứ nhận bừa đi, ra toà chúng ta sẽ phản cung, đừng cố khiêu khích họ.

Tôi bực bội lắc đầu.

- Không, tôi không có tội, bảo tôi nhận tội thì khác gì tự đeo gông vào cổ mình.

- Cô chưa xử lý án hình sự bao giờ nên không hiểu đâu, chuyện gì cũng có thể xảy ra. Lúc tôi mới vào nghề một thời gian, có một thân chủ cũng gần giống cô. Anh ta hoàn toàn không hợp tác với cơ quan điều tra. Điều tra viên cũng thường xuyên gây khó dễ, không cho tôi gặp thân chủ. Sau đó tôi nhận được tin anh ta tự tử trong trại tạm giam. Nhà anh ta chỉ còn một bà mẹ già, cô nghĩ ai sẽ lấy lại công bằng cho họ? Anh ta cũng vô tội, chỉ là con dê thế mạng cho người khác. Người chết là hết chuyện, cô phải tự đảm bảo an toàn cho mình thì còn có cách xoay chuyển tình thế.

Tôi bất giác đưa tay lên bụng, cho dù thế nào tôi cũng không thể để con tôi có chuyện.

Tôi chờ tin tức của Tỉnh

Thành suốt hai ngày nhưng không thấy anh ta xuất hiện. Nếu không phải là chưa gặp

được Ưng Long thì chắc bị cơ quan điều tra làm khó, việc luật sư bị gây khó dễ,

không được gặp thân chủ là chuyện thường thấy trong quá trình điều tra hình sự.

Theo luật thì trong thời

gian tạm giữ chỉ có luật sư và người thân được vào gặp, mà người thân hình như

cũng bị hạn chế, chỉ được gặp một lần để đưa đồ dùng cần thiết. Ấy thế mà cái

người chẳng có lấy một tẹo thân thiết với tôi như Cao Phi lại có thể đàng hoàng

vào thăm tôi.

-

Trông sắc mặt cô xấu quá! –Anh ta nhìn tôi từ đầu đến chân một lượt.

Trong lúc hoạn nạn có

người quan tâm thì mình không nên tỏ vẻ cao ngạo, có điều tôi chẳng thích thú

gì việc nhìn thấy Cao Phi. Không hiểu anh ta đến đây làm gì, nếu là để cười nhạo

tôi thì anh ta thật sự quá rảnh.

- Chào

anh, trông anh mặt mũi sáng sủa, tinh thần tươi tỉnh, chứng tỏ gần đây ăn ngon

ngủ tốt, đời sống tinh thần phong phú. Anh tới đây làm gì?

Cao Phi bật cười, tự

nhiên lấy thuốc lá ra hút. Tôi hết sức trông chờ cán bộ sẽ ra yêu cầu anh ta dập

thuốc lá, dùng bộ mặt lạnh như thép nguội của mình mà giáo huấn Cao Phi một loạt

quy định, đáng tiếc là điều đó không xảy ra.

Thế đấy, đây chính là sự

khác biệt giữa dân thường và con quan.

- Tôi

nghe nói cô gặp chuyện không may nên đến thăm.

- Cảm

ơn, tôi còn chưa chết đâu. Anh có thể về rồi.

Cao Phi không hề tỏ vẻ

khó chịu trước thái độ của tôi, vẫn bình thản nhả khói.

- Diệp

Thư, cô vẫn cứng đầu cứng cổ như ngày nào. Lần này cô đắc tội với không ít người

đâu.

Tôi hừ lạnh, không thèm

trả lời.

Nào tôi có muốn dây vào

bọn họ, là hoạ vô đơn chí đấy chứ. Nếu không phải Thế Anh tự nhiên đem cái bản

danh sách kia bỏ trốn thì tôi cũng không bị sao quả tạ ném trúng đầu thế này.

- Tôi

có thể giúp cô.

Cái bánh từ trên trời

rơi xuống, cần phải quan sát kĩ xem có ăn được hay không. Có thứ trông thì ngon

nhưng bên trong tẩm thuốc độc, nếm cái là mất mạng.

Tôi không tin Cao Phi lại

có tấm lòng bồ tát như vậy, ở đời chẳng ai cho không cái gì. Anh ta nói sẽ giúp

tôi cũng có nghĩa là tôi phải trả một cái giá tương xứng.

- Đừng

nói là anh sẽ giúp tôi, đổi lại tôi phải đồng ý kết hôn với anh để anh có thể

trả thù Thuỵ Du đấy.

Cao Phi lạnh lùng khẳng

định.

-

Không sai.

Ồ, tôi biết ngay mà,

đáng lẽ cảnh sát nên bắt giam Cao Phi rồi mang anh ta đến viện tâm thần để chữa

trị, cứ để anh ta ở ngoài thế này sẽ gây nguy hiểm cho xã hội.

- Chuyện

này chẳng hài hước chút nào, tôi từ chối.

Nhiều lời thêm với Cao

Phi cũng chẳng ích gì, dù sao thì tôi cũng không có ý định tranh luận với người

bệnh.

Cao Phi lấy danh thiếp

từ trong túi áo ra, đưa cho cán bộ giám sát.

- Làm

phiền anh giữ cái này, khi nào cô ấy muốn thì anh liên lạc theo số trên danh

thiếp cho tôi. Thời gian cô ấy ở đây mong các anh chiếu cố giúp, tôi rất cảm

ơn.

-

Vâng, xin anh cứ yên tâm. Đây là chức trách của chúng tôi.

Tôi không biết từ kh


XtGem Forum catalog