Anh Ở Phía Sau Em

Anh Ở Phía Sau Em

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325685

Bình chọn: 7.00/10/568 lượt.



Ngô Giang chưa từng ly hôn, có tình nhân, là người đàn ông trăng hoa… tất cả những chuyện ấy đều do người khác nói với tôi, không phải do Ngô Giang nói, cũng không phải chính mắt tôi chứng kiến.

Ngay cả bị cáo ra toà còn có quyền chứng minh mình vô tội, tôi sẽ đợi Ngô Giang, đợi anh ấy cho tôi một câu trả lời thuyết phục.

Nếu anh ấy không thể trở về thành phố H, tôi sẽ đi New York tìm anh ấy.

Giả như Ngô Giang đúng là loại đàn ông trăng hoa thành tính, chỉ coi tôi như tình nhân qua đường, vậy thì coi như tôi vấp ngã thêm lần nữa. Tôi sẽ không bao giờ để Ngô Giang biết về đứa bé này, tôi sẽ sinh nó ra, một mình nuôi dưỡng nó. Mặc kệ cha nó là người như thế nào, trước hết nó là con tôi, là máu thịt của tôi, do tôi sinh ra.

---------------------------------------- ***-------------------------------------------------------

Hôm nay Tỉnh Thành vừa thắng một vụ kiện lớn, anh ta hào phóng mời cả văn phòng đi ăn cơm, sau đó lại sang bar giải trí.

Ngày thường Tỉnh Thành đối với tôi không tệ, nếu không nói là có rất nhiều việc đều do anh ta giúp đỡ tôi, không đi thì rất không nể mặt nên tôi đành phải theo mọi người đi bar.

Trong văn phòng có mình tôi là nữ, được các đồng nghiệp nam ưu tiên không bắt uống rượu, chỉ ngồi góp vui. Nói thật là nếu họ có bắt tôi cũng không uống, dạo gần đây bận đến tối mắt, tôi thậm chí còn chưa đi siêu âm kiểm tra sức khoẻ cho thai nhi, lại còn uống rượu vào chắc con tôi sẽ biểu tình luôn mất. Cuối tuần này tôi phải đi khám mới được, chế độ dinh dưỡng của tôi không tốt, cứ thế này lâu dài sẽ ảnh hưởng đến đứa bé.

Trong lúc mọi người đang cụng ly thì tôi nhìn thoáng qua sàn nhảy. Có hai người trông rất quen.

Hình như là Thế Anh và Mỹ Uyên, cả hai đang nhảy nhót điên cuồng giữa một đống thanh niên nam nữ.

Tôi vội vã đứng lên len qua đám đông về phía họ, Thế Anh không phát hiện ra tôi, mãi tới khi tôi kéo tay áo cậu ta thì Thế Anh mới giật mình đứng sững lại, vừa kinh ngạc vừa hoảng hốt.

- Thế Anh, ra ngoài nói chuyện với tôi! –Tôi gào lên, cố át đi tiếng nhạc chát chúa.

Thế Anh nuốt nước bọt, bất đắc dĩ theo tôi tách khỏi sàn nhảy. Trong lúc tôi không để ý thì Mỹ Uyên đột nhiên xông ra giật tay tôi khỏi Thế Anh.

- Lại là chị à, sao chị bám dai như đỉa thế hả? Bọn tôi đã nói chị đừng xen vào nữa cơ mà!

Tôi không buồn quan tâm đến cô ta, chỉ lạnh lùng nhìn Thế Anh.

- Thế Anh, tôi biết cậu cho là tôi có ý đồ với bản danh sách, nhưng tôi quả thật không định kiếm chác gì từ đây cả. Bản danh sách này nằm ngoài dự đoán của tôi, so với cậu thì tôi hiểu Diệp Chính Minh và Trương Huệ Lan hơn nhiều, cậu đe doạ bọn họ sẽ chỉ đem lại rắc rối thôi. Tốt nhất là cậu giao bản danh sách cho tôi, nếu cậu không tin tôi thì có thể đi cùng tôi đến gặp cảnh sát.

Thế Anh định nói gì đó thì Mỹ Uyên lập tức chen vào.

- Chị bị điên à, giao cho chị thì bọn tôi dùng cái gì để lấy tiền của bọn họ. Hừ, chị đừng tự cho mình là thông minh nữa, tôi và Thế Anh đã kiếm được kha khá rồi, sau khi nhận đủ tiền bọn tôi sẽ biến khỏi đây, chẳng ai làm hại bọn tôi được.

Chết tiệt, họ đã liên lạc với những người kia.

Tôi đột nhiên cảm thấy mọi việc đã đi quá xa, không thể khống chế được nữa.

Hòn đá đã lăn thì không ai cản được.

- Thế Anh, bây giờ cậu giao bản danh sách ra ngay đi, chúng ta sẽ đề nghị phía cảnh sát bảo vệ cậu.

Mỹ Uyên bất ngờ xô ngã tôi rồi kéo tay Thế Anh bỏ chạy.

Sự việc quá đột ngột khiến tôi không kịp phản ứng, theo bản năng chỉ giơ tay ôm lấy bụng.

Con tôi!

Cả người tôi ngã vào lồng ngực một người đàn ông, mùi nước hoa từ tinh dầu vỏ cam thoang thoảng khiến tôi sửng sốt, sau một lúc mới dám quay người lại.

Là Cao Phi.

Anh ta đang vòng tay đỡ tôi, đôi mắt lạnh lùng nhìn theo hai người vừa bỏ chạy.

- Cô không sao chứ?

Tôi lắc đầu, nói cảm ơn anh ta rồi đứng dậy. Mặc dù tôi chẳng ưa gì Cao Phi nhưng nếu không có anh ta thì lúc nãy con tôi nhất định sẽ gặp nguy hiểm.

P/S: Mình xin thề là trí tưởng tượng của một số bạn thật phong phú :) Tôi rời khỏi quán bar, không vội về nhà ngay mà đi bộ quanh các con phố và ngõ nhỏ gần đấy xem có thấy Thế Anh và Mỹ Uyên không. Nếu không phải cố kỵ mình mang thai thì tôi đã đuổi theo hai người họ rồi.

Mất cả tiếng đồng hồ cũng không thấy có dấu vết gì tôi đành bỏ cuộc, ra gọi taxi về nhà.

Suốt cả quãng đường tôi chỉ xoay quanh ý nghĩ phải làm sao để giải quyết đống rắc rối này.

Trước đây tôi không sợ Trương Huệ Lan và bố tôi giở trò bởi vì tôi chỉ có một mình, họ chẳng thể mang thứ gì ra ép buộc tôi được nữa.

Sau việc hiến gan, tôi cắt đứt toàn bộ liên lạc với gia đình cậu, người ngoài thích nghĩ thế nào cũng được, cứ cho là tôi vô tình vô nghĩa đi, nếu tôi còn tiếp tục qua lại với mợ và Ngọc Anh thì chính là hại họ. Trương Huệ Lan sẽ tiếp tục nhằm vào họ để uy hiếp tôi. Chỉ cần tôi không quan tâm đến gia đình cậu nữa thì những người trong nhà sẽ được yên.

Nếu không có gì vướng bận, cho dù bản danh sách kia nguy hiểm đến đâu tôi cũng không ngại biến nó thành thứ chống lại bố tôi và Trương Huệ Lan, nhưng bây giờ mọi chuyện đã khác, tôi còn phải


The Soda Pop