
Ngô Giang đã chia tay, tôi có thể không tính toán.
Nhưng nếu Ngô Giang và Phan Ý An đã ly hôn thì vì sao không có ai biết, chuyện
động trời như thế đáng lẽ ra phải rất nhiều người biết mới đúng chứ?
Tôi luôn nghĩ đã tin ai thì không nên nghi ngờ, nhưng sự việc
đang bày ra trước mắt giống như một củ hành tây, có vô số lớp, càng bóc càng
khiến tôi muốn khóc.
Không thể liên lạc được với Ngô Giang, ai có thể cho tôi câu
trả lời chính xác đây?
…
Ưng Long, còn anh ta.
Sao tôi lại không nghĩ đến ngay từ đầu cơ chứ? Nếu Ngô Giang
đã dặn tôi tìm đến Ưng Long thì có nghĩa là quan hệ giữa họ phải rất tốt, anh
ta nhất định sẽ biết chuyện giữa Ngô Giang và Phan Ý An.
So với hơn một năm trước, lần gặp mặt này giữa tôi và Ưng Long khác biệt khá nhiều. Anh ta đối với tôi rất khách sáo, không có cái vẻ cao ngạo lạnh lùng như lần đầu tiên.
- Anh Ưng Long, tôi đến tìm anh là vì có việc muốn nhờ. Thời gian gần đây tôi không liên lạc được với Ngô Giang. Tôi có chuyện quan trọng muốn nói với anh ấy. –Mỗi khi gặp người đàn ông này tôi đều cảm thấy có phần áp lực, phải cố hết sức tôi mới không để lộ tâm trạng bất an của mình với anh ta.
Ưng Long đốt một điếu thuốc, nhả ra từng ngụm khói trắng, ánh mắt nhìn tôi nghiền ngẫm.
- Cô Diệp Thư, nếu ngay cả cô Richard còn không liên lạc thì cô nghĩ cậu ta sẽ liên lạc với tôi à?
- Vậy anh có tin tức gì của anh ấy không? Anh ấy liên tục đổi số điện thoại, cũng không nói gì với tôi về chuyện bên Mỹ. Gần đây tôi còn nghe nói về một người phụ nữ là Triệu Lan Phương, anh biết cô ta chứ?
Ưng Long lắc đầu, tỏ vẻ thân tình khuyên tôi.
- Cậu ấy không nói là vì không muốn cô lo lắng. Tạm thời cô cứ chờ đợi thêm một thời gian nữa, Richard là người khôn ngoan, biết tiến biết thoái, sẽ không có việc gì đâu. Còn Triệu Lan Phương, lần đầu tôi nghe đến cái tên này, cô ta là ai, ca sĩ hay diễn viên?
Tôi cầm tách trà trên bàn, khẽ nhấp một ngụm.
Ngay từ đầu tôi đã đoán sẽ không hỏi được gì về Triệu Lan Phương từ Ưng Long.
Tôi từng đọc một truyện cười về sự khác biệt giữa đàn ông và phụ nữ. Nếu vợ hoặc chồng của bạn một đêm không về, bạn gọi cho mười người bạn thân nhất của họ, cả mười người phụ nữ đều sẽ nói không biết vợ bạn ở đâu, còn trong số mười người đàn ông phải có ít nhất ba người nói với bạn rằng chồng bạn qua đêm ở nhà mình, thậm chí còn khẳng định thêm anh ta vẫn đang ngủ trên ghế sô-pha. Bao che cho nhau vốn là tính cách đặc trưng của nam giới.
- Có chuyện này tôi nghĩ là anh biết.
- Chuyện gì?
- Ngô Giang và Phan Ý An đã ly hôn có phải là sự thật không?
Anh ta có thể giả vờ không biết Triệu Lan Phương, nhưng Phan Ý An thì anh ta không thể không biết.
Dù chỉ thoáng qua nhưng tôi cũng có thể nhận thấy sự kinh ngạc cùng hồ nghi trong mắt Ưng Long.
- Richard nói với cô thế nào thì chính là như thế. Cô nên tin tưởng cậu ấy.
Ưng Long đang né tránh việc trả lời tôi một cách trực tiếp.
Nếu kết hợp cả biểu tình vừa rồi trên mặt anh ta, tôi nghĩ anh ta hoàn toàn chưa từng nghe rằng Ngô Giang và Phan Ý An đã ly hôn.
Bạn trai tôi và vợ cũ đã ly hôn, không một ai hay biết tin tức này ngoài tôi. Điều đó có nghĩa là gì?
Có nghĩa là… rất có thể tôi đã bị lừa.
Có thể họ không ly hôn, người đàn ông của tôi chỉ dùng nó như một cái cớ để dỗ ngon dỗ ngọt tôi. Tại sao bây giờ lại không liên lạc được, bởi vì anh ta chán tôi rồi, muốn quất ngựa truy phong.
Tôi cố gắng giữ vẻ ngoài bình tĩnh, đứng lên chào Ưng Long rồi trở về. Đi qua tấm gương ở phòng khách, tôi nhìn lướt bóng mình trong đó.
Gương mặt mệt mỏi, hai mắt thâm quầng, sắc mặt nhợt nhạt. Người phụ nữ tiều tuỵ này hoàn toàn không giống chút nào với một Diệp Thư xinh đẹp lạnh lùng thường ngày.
Tôi vô thức sờ tay lên bụng mình.
Nếu Ngô Giang thực sự chỉ định trêu cợt tôi, vậy thì đứa bé này phải tính thế nào đây?
Thành phố H về đêm cũng giống như một phụ nữ, ban ngày đoan trang hiền thục, tối đến yêu mị quyến rũ.
Đêm tối chính là lúc người ta cô đơn nhất, là thời điểm để những mối tình ngắn ngủi bung nở rực rỡ đầy mê hoặc và nhanh chóng tàn lụi vào sáng hôm sau.
Tôi đi dạo trên phố, chỉ mặc một bộ đồ đơn giản, chân mang giày bệt. Phụ nữ có thai không nên đi giày cao gót. Trước đây buổi tối tôi rất ít ra khỏi nhà, trừ khi vì công việc, nhưng bây giờ tâm trạng tôi rất tệ, nếu tiếp tục ở trong nhà tôi nhất định sẽ ngồi nghĩ linh tinh rồi phát điên lên.
Nhìn những cặp tình nhân thân mật ôm ấp, nắm tay, tôi đột nhiên có một loại chua xót trào lên từ đáy lòng.
Cách đây không lâu, có một người đàn ông cũng nắm tay tôi trên phố, ôm tôi, nói muốn chung sống với tôi cả đời.
Cho đến giờ phút này tôi vẫn không thể tin rằng anh ấy lại lừa tôi. Nếu tất cả những gì đã có giữa chúng tôi chỉ là màn kịch do Ngô Giang dựng lên thì phải nói anh ấy là một diễn viên quá xuất sắc. Mỗi một hành động, lời nói, ánh mắt… không có chút gì là giả tạo.
Tôi không thể tự thuyết phục bản thân rằng Ngô Giang trong sạch, tất cả mọi chuyện đang diễn ra đều chứng tỏ anh ấy rất có thể đang lừa dối tôi. Nhưng tôi cũng không tin anh ấy là loại người đó.