
p, gương vỡ lại lành, chúc Phan Ý An mẹ tròn con vuông.
Ưng Long im lặng. Không hiểu sao tôi lại cảm thấy mình giống như rơi xuống vực sâu một lần nữa.
Trong lòng tôi vẫn còn nuôi chút hy vọng đó không phải là sự thật. Nếu vừa rồi Ưng Long nói với tôi một câu đại khái như “cô hiểu lầm, đó chỉ là đồn đại…” có lẽ tôi sẽ nảy sinh ý nghĩ thất tín với Cao Phi.
Nhưng anh ta lại im lặng.
Mà thôi, đã chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Tình yêu chẳng qua chỉ là một món hàng xa xỉ, có nó, người ta thấy thoả mãn, không có nó người ta vẫn có thể sống tiếp, chỉ là ít thoả mãn hơn.
Trên đời này đúng là có những người có thể hy sinh mọi thứ vì người mình yêu, tin tưởng vô điều kiện vào người đó, tiếc là tôi không phải. Khi đặt tình yêu lên bàn cân với tự do, với tương lai, tôi chỉ có thể chọn phía có lợi cho mình nhất.
Tôi không đủ tự tin, cũng không đủ sức mạnh để sẵn sàng đem cuộc đời mình ra đánh cược vì Ngô Giang, nhất là tôi cũng không rõ liệu cái giá phải trả có đáng hay không.
- Anh nói với Ngô Giang, từ nay về sau tôi và anh ấy đường ai nấy đi.
- Diệp Thư…
Cao Phi đóng cửa kính rồi chạy xe đi, ngăn lại tất cả những gì mà Ưng Long nói. Chuyện đến nước này đã không thể cứu vãn được nữa. Bảo tôi đi Mỹ để chứng kiến cảnh Phan Ý An mang bầu, còn tôi thì vừa mới ngu ngốc tưởng lầm mình mang thai. Xin lỗi, loại chuyện này tôi không làm được, nhỡ đâu tôi nổi điên mà giết Ngô Giang cũng nên. Bên hiên lớp những đoá bồ công anh mọc
lênĐó là khung cảnh mãi mãi nằm trong trí
nhớ của anhTiếng ve kêu từ giữa sân trường vào những
giờ nghỉ trưaBao nhiêu năm vẫn rất êm áiXếp ước nguyện vào chiếc máy bay giấy
anh phóng lênBởi vì cả anh và em đều không thể chờ đợi
sao băng đếnTung đồng xu lên để quyết định vận mệnh
cuộc đờiCả anh cũng không biết bản thân sẽ đi về
đâu
Lời mong ước cùng nhau vẫn vẹn nguyênAnh vẫn tin vào lời nguyện ước chân
thành ấyChúng ta tay trong tay cùng nhau điĐiều mà đến tận bây giờ em vẫn tin tưởng…
Tôi nằm trên ghế dài,
tiếng nhạc nhẹ nhàng phủ đầy tâm trí. Khoé mắt không hiểu sao lại hơi ẩm ướt.
Ngón tay lành lạnh chạm
lên đuôi mắt tôi, gạt đi giọt nước mắt đang lăn xuống.
- Từ
bao giờ em thay đổi sở thích vậy, nếu tôi không lầm thì trước đây em thích
rock.
Cao Phi ngồi bệt xuống
sàn nhà, hướng mặt về phía tôi.
- Con
người đều thay đổi, tôi cũng già rồi, bây giờ nghe cái gì ầm ầm là tăng huyết
áp. –Tôi không mở mắt, chỉ lạnh nhạt đáp lại.
- Tôi
còn hơn em một tuổi, em đang chê tôi già à?
-
Không, anh tinh thần phơi phới, đẹp trai lồng lộng, đám thanh niên choai
choai còn chạy xa mới kịp. Đàn ông như anh càng nhiều tuổi càng hấp dẫn, không
giống như phụ nữ bọn tôi, thêm tuổi là nhan sắc phai tàn.
Cao Phi bật cười, anh
ta cúi xuống gần tôi.
- Sao
em nịnh nọt mà tôi lại nghe như kim châm?
- Nghe
những thứ không phải là sự thật tất nhiên là thấy chối tai.
Cao Phi hừ lạnh rồi
quay lưng lại phía tôi, không nói gì nữa. Tôi mở mắt ra nhìn trần nhà, mùa đông
đã hết vậy mà tôi vẫn cảm thấy lạnh lẽo.
Ngôi nhà này là một toà
biệt thự cao cấp nằm cách nhà của bộ trưởng Cao Vũ không xa lắm, tôi nghĩ mục
đích của Cao Phi là nhà gần một chút thì khi nào định giễu võ giương oai sẽ tiện
hơn, đỡ phải đi xa.
Tôi dọn đến đây đã hơn
một tuần, căn nhà cũ kia tôi vẫn tiếp tục thuê. Dù sao thì nhà của Cao Phi cũng
không phải là nhà tôi, giữ lại một chỗ để đi về vẫn hơn.
Thoả thuận giữa tôi và
Cao Phi thiết lập tương đối rõ ràng. Tôi sẽ làm vợ hờ của anh ta, khi nào Thuỵ
Du và Cao Vũ chấm dứt quan hệ thì tôi và Cao Phi cũng kết thúc thoả thuận.
Tôi không đồng ý đăng
kí kết hôn, dù sao Thuỵ Du cũng chẳng thể đòi tôi hay Cao Phi mang giấy chứng
nhận ra cho cô ta xem, chúng tôi tổ chức đám cưới là được. Mà thật ra một đám
cưới cũng là quá khoa trương, tôi thấy Cao Phi chỉ cần dắt tôi về nhà bố anh
ta, lượn qua lượn lại làm Thuỵ Du tức giận là đủ.
- Như
thế không đủ sức thuyết phục. –Cao Phi không mấy hài lòng với ý tưởng của tôi.
–Không làm đám cưới Thuỵ Du sẽ không hiểu cô ta đã lựa chọn sai lầm như thế
nào. Bố tôi sẽ không bao giờ cho cô ta một danh phận, đó là thứ chỉ tôi mới có
thể cho cô ta.
Kể ra thì Cao Phi nói
cũng có lý, nhưng mà làm đám cưới thì mệt lắm, với thân phận của anh ta chắc khối
bạn bè cũ của cả hai chúng tôi sẽ đến dự. Rồi một đồn mười, mười đồn trăm, tôi
từ nhân vật đáng thương bị vứt bỏ ngày nào bây giờ lại một bước lên mây, sẽ tạo
cơ hội cho họ sáng tác ra một đống chuyện nhảm nhí.
- Làm
ơn đi đồng chí lãnh đạo! Tôi đã có một đám cưới hoành tráng với khách mời toàn
các vị tai to mặt lớn cách đây vài năm rồi. Nhà anh và nhà Nguyên Bảo cũng
không thua kém nhau là mấy, nếu lần này tổ chức đám cưới thật thì ít nhiều gì
cũng có người nhận ra tôi. Hai lần lấy hai ông chồng đều là quý tử nhà giàu,
tôi sẽ nổi tiếng khắp nơi cho mà xem. Anh không định để tôi sau này còn một đường
lui à?
- Vậy
em định thế nào?
- Anh
cứ dắt tôi theo những chỗ nào mà Thuỵ Du đi cù