
xa trong tương lai ra về tôi mới thở phào nhẹ
nhõm. Hy vọng Cao Phi không còn đứa cháu khác người nào nữa, không thì tôi chắc
phải tốn thêm một đống nơ ron thần kinh mới đối phó nổi.
Có thể là tuổi cao rồi
nên tôi chẳng hiểu được suy nghĩ của bọn trẻ nữa. Lúc nhỏ tôi cũng hơi tai ngược,
nhưng mà đấy là bên ngoài thôi, còn ở trước mặt bố mẹ và khách khứa tôi bao giờ
chẳng là con ngoan trò giỏi.
- Em
đi ngủ đi, mai chọn váy cưới. Chủ nhật chúng ta sẽ đi chụp ảnh.
Tôi gật đầu, định về
phòng ngủ thì chợt thấy hơi đói, hồi chiều tôi có nấu chè để trong tủ lạnh nên
quyết định ăn một bát.
Tôi nhớ rõ ràng là mình
đã múc chè ra ba bát rồi cho vào tủ lạnh, vậy mà bây giờ một bát cũng không còn.
Người giúp việc trong nhà Cao Phi chỉ làm theo giờ, không có ăn uống gì ở đây cả,
chẳng lẽ tôi lỡ ăn mà không nhớ?
Chắc chắn không phải,
khả năng chuột ăn cũng bị loại bỏ luôn.
À không, trong nhà này
còn một đối tượng khả nghi nữa, là Cao Phi.
- Cao
Phi, anh ăn hết chè trong tủ lạnh à?
Cao Phi nhăn nhó chế giễu
tôi.
- Ai
thèm ăn chè em nấu. Tôi bị một lần là tởn tới già rồi.
Hừ, dám thái độ kiểu đấy
à? Lần duy nhất anh ta ăn đồ tôi làm cũng là chuyện của chục năm trước rồi. Hồi
đấy tôi cũng học theo đám con gái trong lớp, ngày mười bốn tháng hai thì làm
bánh tặng bạn trai.
Đấy cũng là lần đầu tôi
động đến việc bếp núc, nếu trừ bỏ chỗ bánh quy đó hơi cháy một chút, mùi hơi
khét một chút, hình dáng hơi xấu một chút thì còn lại đều ổn cả. Mà quà tặng
thì quan trọng ở tấm lòng chứ không phải giá trị món quà. Do số lượng hư hại
không thể sử dụng quá nhiều nên tôi chỉ gom được vài cái lành lặn tặng Cao Phi.
Sau khi ăn thử cái đầu tiên mặt anh ta biểu cảm rất phức tạp, ăn cố được đến
cái thứ ba thì Cao Phi nói sẽ mang về nhà ăn dần mà thật ra là mang đi “mời”
đám chiến hữu ăn hộ.
Tôi còn giữ lại một cái
để thưởng thức thành quả lao động của mình ở nhà.
Phải nói là sau khi nếm
thử tôi vô cùng khâm phục tinh thần sắt đá của Cao Phi, gặp phải tôi lúc đấy chắc
đã phun cả cái bánh ra ngoài.
Chính vì chuyện này mà
tôi đi học nấu ăn, quyết tâm valentine năm sau sẽ tặng Cao Phi một cái bánh kem
siêu đẹp siêu ngon. Kết quả là chưa kịp tặng bánh đã xảy ra chuyện. Bây giờ
nghĩ lại tôi mới thấy phải ăn chỗ bánh quy khủng khiếp kia là đáng đời Cao Phi.
Cái thói đứng núi này
trông núi nọ của anh ta nhận trừng phạt thế là đáng đời.
- Chè
trong tủ tôi không ăn, anh không ăn, trong nhà có trộm chắc, sao trộm gì không
trộm lại trộm ba bát chè? Anh ăn thì cứ nhận đi, chè tôi nấu ngon quá nên anh
không kìm nén được tôi cũng thông cảm cho anh thôi.
- Ngon
gì mà ngon, em cho quá ngọt! –Cao Phi bực tức cãi lại.
Ồ, hay thật đấy, anh ta
không ăn mà lại biết là quá ngọt, chê ngọt còn ăn hết cả ba bát!
Cao Phi cũng nhận ra là
mình lỡ lời, đành quay mặt đi không nhìn tôi.
- Ờ
thì tôi lỡ ăn rồi, tôi tưởng là người giúp việc nấu. Nếu biết là em nấu có cho
tiền tôi cũng không ăn…
Tôi bĩu môi khinh thường,
đúng là ăn chè đá bát, không cảm ơn còn chê bai. Người rộng lượng như tôi mới
không thèm chấp nhặt với anh ta. Trước khi tôi đóng cửa
phòng ngủ Cao Phi đột nhiên hỏi tôi.
- Diệp
Thư, em vẫn ổn chứ?
Tôi nhăn mày, không rõ
lắm anh ta có ý gì. Tôi thì có chỗ nào không ổn?
- Tôi ổn,
sao vậy?
- Thật
vậy à?
Cao Phi phát bệnh chắc,
tự nhiên lại hỏi tôi kì lạ như vậy. Tôi nghĩ nên đổi lại vai trò, tôi mới là
người phải hỏi thăm tình hình sức khoẻ thần kinh của anh ta.
- Tôi
ghét nhất là úp mở, có gì thì nói thẳng!
Cao Phi bật lửa châm một
điếu thuốc, anh ta từ tốn rít một hơi, làn khói màu trắng quanh quẩn trong
không khí.
Tôi rất muốn bảo anh ta
hãy ra chỗ khác mà hút thuốc, việc anh ta hút thuốc khi ở gần tôi sẽ khiến tôi
cũng có nguy cơ mắc bệnh ung thư phổi giống như anh ta. Có thể Cao Phi đã thấy
chán đời sau khi Thuỵ Du trở mặt nhưng tôi thì còn muốn sống thêm vài năm. Có
điều đây là nhà Cao Phi, tôi còn phải cầu cạnh người ta đầy việc, làm sao dám ý
kiến này nọ.
Sau một lúc trầm mặc
Cao Phi đột nhiên hỏi tôi:
- Em
còn yêu anh ta?
Tim tôi khẽ nhói lên.
Cao Phi muốn hỏi ai? Anh ta là ám chỉ Nguyên Bảo hay Ngô Giang?
Dựa vào quan hệ giữa
Cao Phi và Tỉnh Thành thì việc người đàn ông trước đây của tôi là Richard Ngô
chắc cũng đến tai Cao Phi rồi.
- Tôi
nghĩ việc đấy không có liên quan gì đến anh.
- Tích
tụ nhiều trong lòng lâu ngày sẽ khó chịu.
Bị bỏ rơi vào thời điểm
khó khăn nhất, một mình chống chọi rồi thoả hiệp… tôi không biết liệu còn điều
gì khó chịu hơn thế.
- Cao Phi,
sau vụ tai nạn anh ngày càng bà tám đấy.
Cao Phi nhún vai tỏ ý bất
lực.
- Thôi
được, dù sao cũng là chuyện riêng của em.
Tôi đóng sầm cửa lại, mệt
mỏi ngồi bệt xuống sàn nhà.
Trong đầu vô thức hiện
lên bóng dáng của người kia. Tôi hít thở sâu, liên tục tự nhắc nhở mình.
“Không được nghĩ nữa,
không được nghĩ đến anh ấy!”
“Mọi chuyện đã qua rồi,
không còn liên quan gì nữa, đừng nghĩ tới nữa…”
Người đàn ông đó và tôi
đã kết thúc, cho dù tôi không cam tâm, muốn biết lý do, muốn ng