XtGem Forum catalog
Anh Sẽ Đợi Em Trong Hồi Ức

Anh Sẽ Đợi Em Trong Hồi Ức

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327235

Bình chọn: 9.5.00/10/723 lượt.

có người hoàn mĩ vô khuyết.

Đúng lúc này đèn trong nhà bật sáng, ánh đèn đột ngột lóe lên giữa đêm tối soi sáng mọi ngóc ngách, không dung chỗ nào ẩn náu. Tư Đồ Quyết đâu ngờ trong nhà lại có người, không chỉ cô mà Trâu Tấn cũng nghi hoặc và bất ngờ ra mặt.

Cùng tiếng bước chân vội vã, cánh cửa trước giờ đóng kín đã được mở từ trong ra.

- Anh về mà em chẳng biết gì cả, em đợi lâu ơi là lâu nên ngủ thiếp đi mất.

Giọng nói quen thuộc đó uyển chuyển thánh thót cất lên.

Tư Đồ Quyết sững ra như hóa đá. Cô nghĩ mình đang gặp cơn ác mộng kì quái, tuy trong mơ không có gì đáng sợ, nhưng lại đầy những dơ bẩn ngoài sức tưởng tượng của cô.

Người trong cửa cũng lặng đi, giữ nguyên tư thế hé cửa.

Yên lặng như chết choc. Tựa như chỉ cần lên tiếng, kíp nổ sẽ nổ tung.

- Đây chính là nguyên nhân khiến anh hờ hững với em à? Cô ta lên tiếng đầu tiên, giọng điệu thê lương khôn xiết

Trâu Tấn hạ giọng nói:

- Không phải đâu, em đừng nghĩ thế!

Tư Đồ Quyết như chợt tỉnh mộng, cô sững sờ hỏi người kia

- Vì sao chứ? Ngô Giang yêu chị như thế kia mà.

Khúc Tiểu Uyển vốn chẳng để ý lời nói của cô, ánh mắt cô ta chỉ dán lên người Trâu Tấn.

- Tôi và cô ấy….

Trâu Tấn ê chề ngoảnh mặt nhìn Tư Đồ Quyết, nhưng cô đã cầm lấy tờ giấy chứng nhận quay đầu định đi.

- Chuyện đó chẳng liên quan gì tới tôi hết.

Lúc chạy ra ngoài chiếc cổng nhỏ., tới gần hàng cây hai bên, cô chợt nghe thấy tiếng cành lá xào xạc.

- Ai đó?

Có lẽ cô nghe lầm, bóng đêm đã bủa xuống tự lúc nào, ánh đèn rọi không được đến những bụi cây um tùm sau hàng rào, chỗ đó nhanh chóng rơi vào im lặng.

Thời gian về nhà còn nhanh hơn Tư Đồ Quyết tưởng tượng nhiều., cô hoàn toàn mù mờ không biết mình lên xe bus ra sao, dọc đường xe chạy đã đỗ lại những nơi nào, những mảnh kí ức từ khi rời khỏi nhà Trâu Tấnhỗn loạn như một đoạn phim bị cắt nát loang loáng trong đầu cô. Vẻ nhung nhớ và quạnh hiu của ông ta khi nhắc đến vợ đầy ngưỡng mộ, nỗi tuyệt vọng giấu sau bóng tối của Khúc Tiểu Uyển, hơi ấm bàn tay của người đàn ông trung niên……còn cả những lời nói vang vọng bên tai.

“…Tôi thích những cô gái đẹp..”

“…Làm nghiên cứu sinh của tôi….em sẽ là học trò cuối cùng của tôi….”

“Anh về mà em chẳng biết gì cả, em đợi lâu ơi là lâu, ngủ quên đi mất…”

“….Đây là nguyên nhân khiến anh hờ hững với em sao?”



Xuống khỏi xe bus, cô chạy như bay về phía nhà mình, mãi tới khi trông thấy ánh đèn trong nhà, cô mới thấy như mình vừa tìm được con đường sống, trở về với thế gian thân thuộc mà bình yên, ngay cả gương mặt lạnh tanh của cô Diêu lúc ra mở cửa cũng trở nên thân thiết lạ thường..

Tư Đồ Quyết thầm mong cha mẹ mình vắng nhà, cô muốn ở bên Khởi Vân, ôm chặt lấy anh, kể hết với anh những chuyện không sao tưởng tượng nổi kia, để sự ôn hòa và lý trí của anh xua tan đi những vẩn đục trong lòng cô.

Nhưng khi vào đến cửa, dường như có điều gì đó níu chân cô, khiến động tác của cô bất giác chậm lại hẳn.

Diêu Khởi Vân sẽ nói sao về những chuyện vừa xảy ra? Phải, cô rất hiểu anh, anh sẽ lại cau mày lạnh lùng nói: -Tư Đồ Quyết, anh đã bảo em bao nhiều lần rằng phải tránh xa ông ta ra mà em có chịu nghe đâu. Em đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.

Anh lo lắng cho cô như vây, đồng thời anh cũng sẽ lạnh lùng nhắc nhở cô:

-Em sai rồi, sai rồi…

Đi làm một chuyện mà mình không hề nắm chắc, chỉ dựa vào nhiệt tình và thiện ý là sai.

Không chịu tin vào lời đồn đại xôn xao về những dơ dáy bụi bặm đó, là sai.

Khờ khạo là sai, tự phụ là sai, không nghe lời anh lại càng sai.

Cảm giác ủ ê lặng lẽ lan ra, đến khi Tư Đồ Quyết vào tới phòng khách, nhận ra phòng anh vẫn tối om, cô lại thở phào nhẹ nhõm, có lẽ cô phải từ từ đối mặt được với cơn giận của anh.

Mới hơn tám giờ, Diêu Khởi Vân vẫn chưa về nhà, mấy ngày nay anh khá bận, chuyện này cô cũng đoán được, nhưng sự xuất hiện của Ngô Giang mới là điều khiến cô bất ngờ.

Ngô Giang ngồi một mình trên sofa trong phòng khách nhà Tư Đồ, một tay cầm điều khiển. một tay cầm quả táo đã gặp được một nửa, nét mặt tươi cười đang xem chương trình tạp kĩ trên tivi, vô cùng nhàn nhã. Vừa thấy Tư Đồ Quyết, anh vội nhổm dậy gọi cô ngồi bên cạnh.

-Cuối cùng em cũng về rồi, thế nào? Mau kể anh nghe với

-Trời mới biết!

Bao lời chất trong lòng chẳng hiểu nên nói từ đâu, từ nhỏ tới lớn cô chưa từng giấu giếm nhiều tâm sự tới vậy. Ngô Giang vốn là chỗ trút giận tốt nhất của cô, nhưng liên quan tới Khúc Tiểu Uyển, mọi việc đã trở nên kì lạ và tế nhị. Cô liếc cô Diêu đang xem tivi trong phòng mình nhưng vẫn hóng ra cửa để theo dõi phòng khách rồi hạ giọng:

- Cả nhà đi vắng may mà anh vẫn đợi được, cô Diêu có mặt nặng mày nhẹ với anh không?

Không hiểu sao, trong số khách khứa nhà Tư Đồ, cô Diêu không thiện cảm gì với Ngô Giang. Dĩ nhiên khi ông bà Tư Đồ ở nhà bà không dám tỏ vẻ gì, nhưng những lúc bố mẹ đều đi vắng, đặc biệt những lúc khi Ngô Giang tới tìm cô, thì bà cô già này còn tinh hơn cú vọ, thính hơn ưng khuyển. Tư Đồ Quyết thường thấy nực cười, cô Diêu một mặt không muốn Diêu Khởi Vân yêu cô, mặt khác lại rất để ý