
của Tiết Thiểu Bình dữ dội hơn một chút, bà lặng lẽ nghe chồng nói xong, cho đến khi ông nhắc đến chuyện đã liên lạc với nhà trường, ngày mai đi xe đến đón đứa bé kia, bà mới hiểu rõ chồng mình nói với mình chuyện này không phải là có ý cùng bà bàn bạc, mà là đã quyết định rồi, đây chẳng qua chỉ là thông báo mà thôi.
Điều này làm cho tính tình vốn tốt đẹp, luôn tôn trọng chồng của Tiết Thiểu Bình lúc này ngay cả trước mặt con cũng tan vỡ. Bà có thể chấp nhận chuyện chồng mình nhiều năm luôn coi trọng tình cảm với bạn chiến, cũng có thể chấp nhận chuyện ông vì mất đi một người bạn tốt mà sầu não không vui. Theo bà, một người đàn ông tốt cần phải như vậy, nhưng Tư Đồ Cửu An không quan tâm đến cảm giác của một người vợ như bà, ngay cả việc chưa bàn bạc gì mà đã quyết định đem đứa con của người khác về nhà nuôi nấng, mặc kệ đứa trẻ đó có bao nhiêu điểm tốt, đáng thương như thế nào, điều này vẫn khiến bà vô cùng phẫn nộ mà phản đối.
Đối mặt với cơn thịnh nộ của vợ, Tư Đồ Cửu An cũng đã dự đoán được, chẳng qua là bất đắc dĩ mà thôi, có thể sở dĩ ông đến cuối cùng mới nói với vợ và con gái chính vì sợ phản ứng của họ có thể khiến ông do dự. Nhưng ngày đưa tiễn lão Diêu, đứa trẻ đó từ đầu đến cuối đều rất lặng lẽ và hiểu chuyện, sự tuyệt vọng ánh lên trong đôi mắt trưởng thành sớm ấy khiến ông không thể nào quên được. Từ đó, ông đã ở trước mộ bạn thề là sẽ coi đứa trẻ đó như người thân của mình, nuôi dưỡng lớn lên, không để bạn mình phải hối tiếc.
“Anh có biết trong nhà bỗng dưng thêm một người có nghĩa gì không? Đứa trẻ đó đã mười sáu tuổi rồi, không phải sáu tuổi hay sáu tháng gì cả, chúng ta làm sao có thể ở chung với nó? Đối với em và con gái, nó chỉ là một người lạ mà thôi. Còn đây là nhà của em, không phải cô nhi viện!” Tiết Thiểu Bình phẫn nộ to tiếng với Tư Đồ Cửu An.
Lúc ấy, Tư Đồ Cửu An né tránh đề tài của Tiết Thiểu Bình, quay sang nói với Tư Đồ Quyết nãy giờ vẫn chưa gắp thức ăn: “Sao có thể nói là người lạ chứ? Con gái, con không phải là không biết chú Diêu đúng không? Còn có anh trai đó, con cũng gặp qua rồi…” Thấy dáng vẻ mơ hồ của con gái, Tư Đồ Cửu An nhíu mày nói, “Không phải con đã đến nhà chú Diêu cùng với bố rồi sao? Anh trai đó còn cùng con ăn cơm, nói chuyện rồi mà, sao có thể quên chứ?”
Thực ra, biểu hiện trên mặt của Tư Đồ Quyết lúc này không phải là không nhớ, chỉ là bị từ “anh trai” buồn nôn trong câu nói hùng hồn của bố làm cảm thấy khó chịu, đang cố gắng điều chỉnh mình mà thôi.
[1'> Ngày kinh nguyệt của con gái
[2'> Từ “phượng hoàng” này xuất phát từ câu “Phượng hoàng vàng bay ra từ khe núi”, ý chỉ sự lột xác, trải qua gian khổ mới có thành tựu. Ngoài ra, còn một ý nghĩa nữa, ám chỉ người đàn ông nghèo khổ ở nông thôn, sau này chuyển ra thành phố và cưới một người vợ thành phố
Cô từng xem rất nhiều phim thần tượng, tiểu thuyết ngôn tình Đài Loan, và truyện tranh hài Nhật Bản, tình cảnh gặp phải trước mắt cũng giống như một tình tiết siêu lãng mạn được lấy ra từ tiểu thuyết hoặc phim truyền hình vậy, đặc biệt là giống “Nụ hôn định mệnh”[1'> của Tada Kaoru. Tư Đồ Quyết không chịu nổi Cầm Tử, nhưng lại thích sự giận dữ của Trực Thụ. Những lúc xem phim hài như thế, cô cũng từng nghĩ qua nếu nhà mình bỗng dưng có thêm một người bằng tuổi đẹp trai, ngày ngày cùng sống dưới một mái nhà thì thật khiến người ta tưởng tượng ra nhiều điều biết bao…
Nhưng… nhưng mà… Tình tiết này chỉ tồn tại trong truyện thì mới có lý, còn phát sinh trong hiện tại thì thật sự quái gở. Giống như mẹ cô nói, nhà có thêm một người lạ, mà lại là người ngày ngày sẽ sống chung thì dù là ai cũng có chút khó chấp nhận. Hơn nữa, người “anh trai nhỏ” kia (lúc nghĩ đến đây, rốt cuộc cô không nhuốt nổi, bỏ đũa xuống) hoàn toàn khiến cô không hề có chút tưởng tượng mơ mộng gì.
Chú Diêu mà bố nhắc đến cô gặp qua rồi, không chỉ một lần mà trước khi cô mười tuổi đã gặp qua mấy lần rồi, lần gần đây nhất đến nhà chú Diêu, cách không gần lắm, và đó là việc của gần hai năm trước rồi. Nghỉ hè năm thứ hai trung học, bố cô dẫn mấy người bạn chiến đến thăm chú Diêu cũng mang cô đi, nói là để cô trải nghiệm cuộc sống nông thôn và biết quí trọng điều kiện cuộc sống hiện nay của mình, bỏ những tật xấu được nuông chiều đi.
Ai ngờ khi xe vừa đến vùng quê, Tư Đồ Quyết đã giống như chim được thả về rừng mừng rỡ bay lượn. Bản tính cô hoạt bát hiếu động, bình thường đi chơi cùng Ngô Giang đến hồ Thiên Hải, nhưng vẫn có bố mẹ bên cạnh, huống hồ ngay cả màu xanh ở thành phố cũng rất hiếm, cho nên luôn cảm thấy bị trói buộc. Sông nước ở vùng quê khiến cô quả thực vui đến quên cả trời đất, cái gì cũng tò mò, cái gì cũng thấy rất thú vị. Tư Đồ Cửu An bận uống rượu ôn chuyện với bạn cũ. Tư Đồ Quyết chào mấy chú theo họ là chú Trương, chú Lý, chú Diêu, nhưng ai là ai thì không phân biệt được rõ, sau đó liền theo bọn trẻ trong làng đi chơi. Đến buổi tối, không biết cô ăn phải cái gì mà đột nhiên đau bụng tiêu chảy, Tiết Thiểu Bình biết được thì lòng như lửa đốt, vì thế Tư Đồ Cửu An ngay cả trong đêm cũng phải đưa cô trở về, sau việc đ