
iệc trong quân đội, mẹ là nhân viên công vụ, Thiệu Tình lúc ấy nghĩ rằng Phùng
Ki muốn giữ thể diện, cho nên không cùng cô nói về chức vụ của cha, tựa như
Phùng Ki là loại nam nhân kiêu ngạo, tự ti về xuất thân của chính mình, về tình
có thể hiểu được, Thiệu Tình rất hiểu ý người, không hỏi chi tiết. (hừ,
suy bụng ta ra bụng người, người kém không thể nhìn xa L )
Sau đó Phương Manh Manh
đột nhiên xuất hiện, nói thật, Thiệu Tình từng có chút nghi ngờ, tìm người quen
nghe ngóng một chút, nhưng không nghe ngóng được gì liền thôi.
Phương Manh Manh lúc ấy
mặc dù mới mười sáu tuổi, lại quá thông minh, hơn nữa đối với cô rất có địch ý,
trực giác nữ nhân nhạy bén, nhìn một cái, Thiệu Tình biết ngay tiểu nha đầu này
thích Phùng Ki, một chớp mắt kia, địch ý của cô đối với mình căn bản cũng không
giấu không được, nhưng rất nhanh cô liền nở một nụ
cười làm người ta đẹp mắt.
Tiểu nha đầu rất đẹp, cái
loại xinh đẹp tinh xảo này, làm người ta kinh diễm, mặc dù cùng là phụ nữ,
Thiệu Tình cũng không thể không thừa nhận điểm này.
Phùng Ki nói với cô
Phương Manh Manh là em gái anh, em gái gì? Họ không giống nhau, cũng không có
quan hệ huyết thống, em gái như vậy, Thiệu Tình không thể không nghĩ theo chiều
hướng mập mờ, hơn nữa tiểu nha đầu tâm tư xảo trá, về sau Thiệu Tình ngẫm lại,
chính mình lớn hơn cô gần mười tuổi, lại vẫn chưa đủ để là đối thủ của cô.
Tiểu nha đầu chưa bao giờ
ở trước mặt Phùng Ki nói xấu, mặc dù cô đã biểu hiện vô cùng rõ ràng, cô không
thích mình, vô cùng không thích, trên thế giới này không ai lại thích tình
địch, phương thức tiểu nha đầu đối phó tình địch, khiến Thiệu Tình cơ hồ phá
hủy hình tượng cô xây dựng trước mặt Phùng Ki, khiến cô giống như cô gái thiếu
kiên nhẫn.
Tiểu nha đầu ở nhà khách,
cô ở bao lâu, Phùng Ki phải bồi bao lâu, hành động của hai người, tự nhiên đã
thành một loại thói quen, Phùng Ki theo bản năng chiếu cố tiểu nha đầu: ăn, mặc
ở, đi lại đều chiếu cố.
Tiểu nha đầu càng thỉnh
thoảng tạo ra một ít vấn đề nhỏ, để cho Phùng Ki xử lý, nếu không được còn có
thể tự ngã, làm trầy da một chút, sau đó Phùng Ki sẽ đau lòng ôm cô mà dỗ ...
Thời điểm Phùng Ki bận
rộn, tiểu nha đầu sẽ đến tìm cô, đừng tưởng rằng tiểu nha đầu có ý tốt, cô tới
là để kể quá khứ của cô cùng Ki ca ca là thế nào, từ nhỏ đến lớn, từng chút
từng chút, chuyện không đầu không đuôi cũng kể, thậm chí kinh nguyệt lần đầu
tiên của cô, Phùng Ki thay cô pha nước đường đỏ, mua băng vệ sinh cô cũng kể,
khẩu khí tương đối tự nhiên, nhưng Thiệu Tình không bỏ qua ác ý lóe ra trong
mắt cô.
Cho tới bây giờ, cô cũng
còn nhớ rõ bộ dáng cô ta lúc đó, chính là một tiểu ác ma trên đầu có hai cái
sừng dài, bất quá cô tức giận, cùng Phùng Ki nói qua rất nhiều lần, cô nói một
lần, cùng Phùng Ki rùng mình một lần, trong mắt Phùng Ki, tiểu nha đầu kia
chính là thiên sứ nhỏ đáng yêu thuần khiết nhất trên thế giới.
Thời điểm hai người vừa
quen nhau, Phùng Ki cho cô xem ảnh chụp của tiểu nha đầu, để ở ngăn trong cặp
da của anh, nha đầu tóc buộc đuôi ngựa, ngửa đầu, ánh mắt phát sáng, lộ vẻ tươi
cười xinh đẹp ngọt ngào, nếu về sau không gặp chính thức, Thiệu Tình cũng sẽ tưởng
đó là thiên sứ nhỏ.
Những ngày này, Thiệu
Tình cũng suy nghĩ cẩn thận, mình phải có kế với tiểu nha đầu, sau đó lại đột
nhiên có một cơ hội, có thể là cơ hội chuyển chính thức, cơ hội cô có thể vĩnh
viễn ở lại bộ đội, lúc ấy lãnh đạo nói chuyện với cô, vấn đề cá nhân là nhân tố
quan trọng ảnh hưởng đến cơ hội lần này, cũng chính là thay đổi biện pháp nói
cho cô biết, muốn cô không bị hôn nhân trói buộc.
Cô lúc ấy không còn cách
nào, phải lựa chọn cùng Phùng Ki chia tay, cô cho Phùng Ki lý do là không xứng
với anh, đó là lấy cớ, lúc ấy cô khó khăn rất nhiều, hiện tại vô tình phát
hiện, đã biết cha của Phùng Ki là ai? Thiệu Tình bỗng nhiên cảm thấy ông trời
thật sự bất công với cô, với việc Phùng Ki giấu diếm trước kia, cũng không thể
tránh sinh ra cảm xúc oán giận, nếu không phải anh giấu diếm, cô cũng không đến
mức... (ngụy biện, hừ, ta khinh)
"Hình như anh phục
hồi rất nhanh." Thiệu Tình đi tới rờ tay lên thức ăn dinh dưỡng đặt ở trên
tủ đầu giường, rồi cúi đầu, mở miệng trước, Phùng Ki gật gật đầu: "Em đến
thăm em trai em ..."
Thiệu Tình cắn cắn môi
dưới, bỗng nhiên ngẩng đầu lên: "Vì sao năm đó không nói cho em biết tình
hình thực tế, hay là, anh sợ em biết cha anh là tham mưu trưởng Phùng, mặt dày
mày dạn bám theo anh?"
Phùng Ki ngây ra một lúc,
lập tức liền hiểu được, cha anh cùng chú Phương từ căn cứ diễn tập trực tiếp
đến bệnh viện, tự nhiên sẽ không giấu diếm thân phận, trong bệnh viện chuyện
bát quái truyền đi cũng không chậm, Thiệu Tình nếu đến thăm em trai cô, biết
được cũng là chuyện sớm muộn, chỉ là khẩu khí cô chất vấn như vậy, làm Phùng Ki
có chút không thích ứng.
Sắc mặt của anh không hề
biến hóa, chính là nặng nề nhìn cô: "Anh không hiểu được, ba anh là ai,
với anh và em có quan hệ gì?" Sắc mặt Thiệu Tình có chút đỏ lên: "Vì
sao không quan hệ