
không tự
chủ được dừng trên người cô, ánh sáng từ cửa sổ bên cạnh xuyên thấu vào, chiếu
sáng trên người cô, làn váy theo chuyển động của cô, xòe ra như đóa hoa, tóc
dài xõa sau người, có vài sợi theo thái dương dừng ở trước ngực, ánh mắt lưu
chuyển, làm cho cả người cô giống như chấm nhỏ sáng lấp lánh trong trời đêm,
đôi mắt xinh đẹp sáng như ngọc, lại sâu thẳm như đáy cốc lẳng lặng mở ra trong
suốt, chớp động, xinh đẹp vô cùng.
Phùng Ki thất thần thật
lâu, Manh Manh đã thu hồi nụ cười, trên mặt mang biểu tình nghiêm túc chưa từng
có: "Ki ca ca, em thích anh, rất thích, loại rất thích này..."
Tiểu nha đầu nói thích
với anh quá nhiều lần, Phùng Ki hiện tại nhớ tới cũng có thể kể ra rành mạch,
bắt đầu từ lúc tiểu nha đầu mười hai tuổi, hàng năm đều nói, thời điểm sinh
nhật anh, tiểu nha đầu sẽ nói một câu: "Ki ca ca em thích anh." khi
sinh nhật của chính tiểu nha đầu, cô từ từ nhắm hai mắt ước nguyện, mở to mắt
cũng sẽ nói với anh: " Ki ca ca em thích anh." Đến năm nay vừa đúng
mười sáu lần.
Đương nhiên, nếu không
tính lời nói lần này, mười sáu lần trước, Phùng Ki đều nhớ rõ ràng, nhưng để
cùng một chỗ cũng không giống lần này, lúc này là chấn động mạnh, tiểu nha đầu
không cười, thậm chí đôi ánh mắt thích cười nhất ngay cả mỉm cười cũng không
có, có chính là nghiêm túc chấp nhất, chấp nhất gần như cố chấp, giống như đứa
nhỏ bướng bỉnh quật cường mang chút ủy khuất.
Biểu tình này, trực tiếp
chui vào trong lòng Phùng Ki, trong nháy mắt quấy rầy trái tim đang đập trầm
tĩnh của Phùng Ki, Phùng Ki hoảng hốt hiểu được một ít, lại giống như còn hồ
đồ, những thứ này chui vào lòng anh, làm anh lần đầu tiên bối rối, không biết
nên ứng phó như thế nào.
Cũng may tiểu nha đầu nói
xong liền đi ra ngoài làm thủ tục chuyển viện, hơn nữa không bao lâu sau khi
hai người về thành phố B, tiểu nha đầu phải tham gia huấn luyện quân sự, cho
đến khi Phùng Ki xuất viện, cũng không thấy bóng dáng tiểu nha đầu, trong lòng
Phùng Ki thực không thích ứng, thường ngày, tiểu nha đầu hoặc là anh, đều không
có thời điểm bặt tin nhau, cách một ngày tiểu nha đầu sẽ gọi điện thoại cho
anh, cứ mười hai tiếng sẽ có một giờ, tiểu nha đầu kia trương cái miệng nhỏ
nhắn nói không ngừng.
Sẽ nói một ít việc nhỏ
vụn vặt bên người cô, chuyện nhỏ phát sinh trong trường học, chuyện bát nháo
của bạn học, có đôi khi còn nói một ít về anh họ Vệ Hiểu Phong của cô, vân vân,
nhiều năm đều như vậy, đã thành thói quen.
Lần này tiểu nha đầu đến
hơn nửa tháng không có tin tức, điện thoại cũng không gọi một lần, cho tới bây
giờ chưa từng xảy ra, trong lòng Phùng Ki không rõ là cảm giác gì, anh gọi đến,
di động của tiểu nha đầu lại tắt máy, muốn gọi tới nơi huấn luyện quân sự của
tiểu nha đầu, lại cảm thấy, thật sự không có chuyện quan trọng gì.
Phùng Ki cảm thấy, chính
mình thật sự rất mâu thuẫn, không giống mấy người già, càng không giống thiếu
niên, khiến anh có chút nôn nóng thậm chí đứng ngồi không yên.
Lưu Triệu vừa đi vào
doanh trại, thấy bộ dáng không thoải mái này của Phùng Ki, không khỏi nhíu mày,
Lưu Triệu là chính trị viên trong doanh của Phùng Ki, năm trước bắt đầu cùng
Phùng Ki hợp tác, cũng là một trong rất ít người hiểu rõ Phùng Ki nhất.
Cha là công nhân lắp ráp,
sống ở nơi này đã lâu, tự nhiên đối với hai nhà Phùng - Phương cũng biết một
ít, mặc dù có bối cảnh, tính cách lại tương đối ôn hòa, lại có chính khí, không
khoa trương, chính vì vậy, hai người tuy rằng hợp tác không đến một năm, lại
rất ăn ý.
Lưu Triệu biết Manh Manh,
tại quân khu thành phố B này, rất khó không biết tiểu nha đầu kia, Phùng Ki vừa
chuyển đến đây, nhưng Lưu Triệu lại ở nơi này ngây người nhiều năm, là tân binh
rồi lão binh, làm đến chính trị viên, sau khi tốt nghiệp quân giáo, liền cắm
rễ, sinh trưởng bên cạnh thành phố B, trước đây lúc còn nhỏ cùng các bạn chơi
đùa, không có việc gì, hơn nữa cũng vì thích liền chui vào trong quân doanh.
Đến Đoàn tăng cường của
cha Manh Manh chơi.
Khi Chấn Đông đảm nhiệm
quản lý Đoàn tăng cường, vẫn là thần tượng của vài cậu nhóc, sau Phương Chấn
Đông bị điều đến quân khu khác, từ đội trưởng lên sư trưởng, đến bây giờ quản
lý một quân khu, kia chân chính là thực lực mà thành, hiện nay, cấp trên Vương
sư trưởng của bọn họ vẫn là cấp dưới của Phương Chấn Đông, cũng xem là căn cứ
của ông.
Manh Manh trước đây, luôn
luôn náo loạn quân doanh, tiểu nha đầu bẩm sinh xinh đẹp, trong xương lại chảy
dòng máu quân nhân, cái gì đến trên tay cô, cũng chọc cho không còn hình dáng,
vài thủ trưởng cấp trên thay phiên mang theo, giận không được, mà thương cũng không
được, tiểu nha đầu muốn làm gì thì làm, muốn cái gì đều được, không ai ngăn
nổi.
Ngay cả lúc Lưu Triệu trở
thành tân binh, tiểu nha đầu mới mười tuổi, sau khi xem thành tích bọn họ thực
hành bắn bia, biểu tình của Đại đội trưởng giống như việc bọn anh làm quân nhân
là một sự sỉ nhục, nói thành tích của đứa nhỏ mười tuổi so với bọn anh còn tốt
hơn, lúc ấy Lưu Triệu cùng những người khác rất khó chịu, nhưng nhìn đến ti