
nh
linh(tiểu tiên nghịch ngợm) như
Tiểu Manh Manh, Lưu Triệu một chút tức giận cũng không có.
Có một lần, Đại đội
trưởng cơ hồ đẩy tân binh huấn luyện không vừa ý ra làm chân sai vặt cho tiểu
nha đầu, hoặc lấy tiểu nha đầu ra nhục nhã bọn họ, khiến bọn họ lúc ấy rất oán
hận, nhưng đối với tiểu nha đầu xinh đẹp, đáng yêu khiến người và thần đều căm
phẫn, thật sự lại oán không nổi, thật sự rối rắm đến chết.
Lúc ấy bọn Lưu Triệu còn
nói, tương lai ai cưới phải nha đầu Manh Manh kia, đời này thực không thể nói
rõ là phúc hay là họa, nha đầu kia bề ngoài mảnh mai vô cùng, nội tâm lại mạnh
mẽ có thể dọa chết người, chỉ cái miệng nhỏ nhắn ngọt ngào, khi nói chuyện
khiến tâm tư lung lay, nhìn như ngoan hiền, kì thực rất xảo trá, trước kia đã
trêu cợt bọn họ không ít.
Nghĩ đến đây, Lưu Triệu
không khỏi thở dài, nha đầu kia thật sự khiến cho người ta vừa yêu vừa hận,
nhưng tiểu nha đầu đến trước mặt Phùng Ki, liền hoàn toàn thay đổi hình dáng.
Sau khi Phùng Ki được
điều đến đây, tiểu nha đầu rất ít đến thăm quân doanh, phỏng chừng là sợ người
quen quá nhiều, phá hủy hình tượng của cô trước mặt Phùng Ki, Lưu Triệu cũng là
ngẫu nhiên nhìn thấy hai người trên đường, mới phát hiện tiểu nha đầu ở trước
mặt Phùng Ki, thì ra là như vậy, như vậy... Nói như thế nào nhỉ, là quỷ dị!
Mà Phùng Ki không coi ai
ra gì kia giơ tay nhấc chân đều mang bộ dáng che chở đau lòng, nếu nói hai
người cái gì cũng không có, quỷ cũng không tin, nhưng Phùng Ki đã nói tiểu nha
đầu là em gái, cậu ta cũng không nghĩ mà xem, có nhà ai mà anh trai cùng em gái
giống như hai người bọn họ vậy không.
Từ lúc phát hiện quan hệ
của Phùng Ki cùng Tiểu Manh Manh, cuộc sống của Lưu Triệu ngoại trừ chuyện
doanh trại còn lại là xem việc vui, anh chính là muốn xem thử, hai người này có
thể giằng co tới khi nào.
Lưu Triệu rót nửa ly nước
đi đến, ngồi ở đối diện Phùng Ki, ra vẻ vô tình hỏi một câu: "Gần đây hình
như Tiểu Manh Manh không gọi điện thoại đến, mình có chút không quen."
Khóe môi Lưu Triệu ẩn một nụ cười tươi.
Phùng Ki mặt nhăn mày
nhíu, còn rất lo lắng nói: "Cô ấy đang tham gia huấn luyện quân sự, thân
thể của tiểu nha đầu mảnh mai, không biết có tốt hay không." Lưu Triệu
phụt một tiếng, suýt nữa là phun ngụm nước vừa uống, vội vàng nuốt xuống, không
khỏi nhìn Phùng Ki một lúc lâu, thật sự không chịu được, nói với anh một câu:
"Phùng Ki, cậu nói xem ‘hổ phụ’ có thể sinh ra ‘khuyển nữ’ không? Sự tích
oai hùng của Phương thủ trưởng, đến bây giờ vẫn là truyền thuyết đấy, chưa
người nào qua được."
Phùng Ki lắc đầu, rất
chắc chắc nói: "Tiểu Manh Manh giống dì Hàn." Lưu Triệu không khỏi
bật cười: "Phùng Ki, là cậu không muốn nghĩ, không tin tiểu nha đầu lợi
hại hơn so với người khác, do cậu ở bên cô ấy lâu mà bị lú rồi."
Phùng Ki lắc đầu, nói
chắc như đinh đóng cột: "Không thể nào, tiểu nha đầu đến tiêm cũng sợ đau,
lợi hại cái gì? Đúng rồi, huấn luyện quân sự của bọn họ là ở căn cứ huấn luyện
tân binh bên kia đúng không?" "Ừ, thế nào, cậu muốn tới đó chăm
nom?"
Cuối cùng Phùng Ki cũng
không có thể đi, trong doanh xảy ra chuyện, anh không rời được, đến khi anh
thoát ra được, đã là tháng tám, suốt một tháng không gặp mặt tiểu nha đầu, cũng
không gọi điện thoại, Phùng Ki thực sự rất không yên, bắt đầu lo lắng không
biết tiểu nha đầu có xảy ra chuyện gì không.
Hỏi thăm thời gian chấm
dứt huấn luyện quân sự, chạng vạng sẽ về đến thành phố, nghĩ rằng tiểu nha đầu
thế nào cũng phải trở về, trực tiếp đến nhà trọ của tiểu nha đầu, còn gặp một
trận mưa, đậu xe thật tốt, đi thang máy lên, lấy ra chìa khóa, bỗng nhiên Phùng
Ki sinh ra chút cảm giác khiếp sợ, thực không hiểu, thậm chí có vài phần khẩn
trương, chẳng qua anh nằm mơ cũng không nghĩ tới, vừa mở cửa ra lại nhìn thấy
một màn ái muội, bị một màn này kích thích, Phùng Ki thậm chí hơi hơi nheo mắt
lại.
Bởi vì bên ngoài mưa rơi
xuống, đèn của phòng khách bật lên, sắc màu ấm áp của ngọn đèn đuổi đi vẻ lo
lắng ngoài cửa sổ, hắt ra vẻ ấm áp thản nhiên, tiểu nha đầu khoát áo choàng
tắm, giống như vừa tắm xong, tóc còn có chút ướt sũng, thấm trên khuôn mặt nhỏ
nhắn hồng nhuận sáng bóng, trên môi còn mang hơi nước, nhìn qua rất gợi cảm,
trong tay cầm khăn tắm lớn lau tóc, bên trong toilet phòng khách truyền đến
tiếng nước mơ hồ, trong tiếng nước có một giọng nam quen thuộc truyền ra, chui
vào trong lỗ tai Phùng Ki nghe thực chói tai: "Manh Manh, em chưa từng
muốn tham gia quân ngũ sao..."
Tình hình này, không thể
không khiến Phùng Ki hiểu lầm, sắc mặt Phùng Ki đen đến nỗi có thể so sánh với
bầu trời bên ngoài, anh bước vào, ngồi ở trên sô pha, môi mím thành một đường
thẳng tắp, nhìn chằm chằm Manh Manh, một chữ cũng chưa nói, nhưng Manh Manh
biết, Ki ca ca là muốn cô giải thích.
Lớn như vậy, Manh Manh
chưa từng thấy Ki ca ca thực sự tức giận, lúc nào anh cũng yêu chìu nhìn cô,
biểu tình tức giận bừng bừng như vậy, chưa từng xảy ra.
Manh Manh có chút tham
lam nhìn Phùng Ki, không gặp mặt, không gọi điện thoại, nhưng mà chỉ mới một