
thủ đoạn câu dẫn
này, Manh Manh đều chỉ là trình diễn, không hề có kinh nghiệm thực chiến, thực
sự diễn ra, cô cũng ngốc, hơn nữa đối mặt với gã trai tân Phùng Ki đã ba mươi
năm không biết vị thịt, lửa đã châm lên, Manh Manh thật không biết nên ứng phó
thế nào, dù mơ hồ biết trình tự, nhưng cũng kìm lòng không đậu bắt đầu bối rối,
cô bối rối không được bao lâu, điện thoại chợt reo lên, tựa như một thùng nước
đá tưới xuống, cắt đứt dây dưa cùng một chỗ, khó khăn tách hai người ra.
Phùng Ki giật mình một
cái, hoàn toàn tỉnh táo lại, đẩy tiểu nha đầu ra, lấy cái mền bên cạnh khoát
lên, bao kín lấy thân thể Manh Manh, chỉ hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp,
cũng bị lửa tình đốt qua, sương mù bao phủ con ngươi, xinh đẹp kinh người.
Phùng Ki hít thở thật
sâu, hết sức điều hòa hô hấp dồn dập cùng nhịp tim đập chệch đường ray, cùng
với vẻ mặt không kịp phát tiết, chuyện cho tới bây giờ, Phùng Ki không thể lại
lừa gạt chính mình, hơn nữa tiểu nha đầu nếu dám như vậy, khẳng định cũng dám
có chủ ý đập nồi dìm thuyền.
Bình tĩnh mà xem xét, từ
sau khi tiểu nha đầu thổ lộ ở bệnh viện, Phùng Ki mơ hồ hiểu được, tình cảm của
mình cùng tiểu nha đầu ước chừng không thể xem là anh em, trong một tháng này,
từng chuyện từng chuyện không ngừng thoáng hiện trong đầu anh, giống như phim
nhựa, vừa mơ hồ lại rõ ràng.
Lúc tiểu nha đầu hôn anh,
lúc tiểu nha đầu mềm mại gọi anh là Ki ca ca, tiểu nha đầu ngã trầy da, trong
mắt ngập nước mắt, bộ dáng ủy khuất nhìn anh... Vô số cái trong nháy mắt, Tiểu
Manh Manh nhăn mày cười, nháy mắt từ ngày đó sớm chiều ở chung, sớm khắc vào
sinh mệnh xương cốt của anh, không thể chia lìa, không thể chia lìa.
Mặc kệ đây có phải tình
yêu hay không, Phùng Ki rốt cục nghĩ thông suốt một sự kiện, anh không muốn đem
tiểu nha đầu giao cho bất kỳ người đàn ông nào, dù biết chàng trai kia sẽ đối
với cô rất tốt, so với anh càng thích hợp hơn, anh cũng lo lắng, không muốn.
Suy nghĩ chuyển biến, lại
nói việc phức tạp, trong đầu Phùng Ki, cũng qua một cái chớp mắt đã nghĩ thông
mọi chuyện, nghĩ thông suốt, nôn nóng suốt một tháng, tâm Phùng Ki rốt cục cũng
yên tĩnh, chuyện này nọ, anh cũng không sốt ruột, dù sao anh cùng tiểu nha đầu
còn nhiều thời gian, hơn nữa anh không nghĩ bởi vì mình lỗ mãng, làm bị thương
tiểu nha đầu.
Anh cầm lấy điện thoại di
động dán vào bên cạnh lỗ tai tiểu nha đầu: "Nghe điện thoại trước
đã!" Thanh âm hơi khàn, lại khêu gợi vô cùng, Tiểu Manh Manh hận không thể
nhào qua lại hung hăng hôn anh, lại nghe thấy trong điện thoại truyền đến thanh
âm Vệ Hiểu Phong: "Manh Manh, em đến bệnh viện liền đi, anh gặp tai nạn
nhỏ, đừng nói với mẹ và bà ngoại, tự em đến đây..."
Vệ Hiểu Phong vừa nói
không đầu không đuôi trong điện thoại xong, mừng như điên vì tình cảm rốt cục
được đáp lại trong lòng Manh Manh đều trôi mất, Phùng Ki cũng nghe được, trực
tiếp ôm tiểu nha đầu đi vào phòng ngủ, lấy quần áo cho cô ...
Phùng Ki rất rõ ràng,
tình cảm của Vệ Hiểu Phong và Manh Manh không giống mình, Manh Manh từ nhỏ ở
bên người hai ông bà Phương gia mà lớn lên, Vệ Hiểu Phong cũng vậy, lại lớn hơn
Manh Manh mười tuổi, cũng là anh cả, có lúc, lại bổ khuyết một chút chỗ trống
của cha cô, dù sao hai ông bà Phương gia đều có tuổi, yêu thương thì yêu
thương, nhưng vẫn có sự khác nhau, cùng Manh Manh đi qua thời kỳ trưởng thành
nghịch phá, ngoại trừ Phùng Ki chính là Vệ Hiểu Phong, thậm chí sau đó, đại
diện cho người nhà Manh Manh cũng đều là Vệ Hiểu Phong.
Manh Manh rất hiểu tính
cách của anh họ, nếu không phải bất đắc dĩ, anh sẽ không gọi điện thoại cho
mình, vì biết Manh Manh không thể ức chế khủng hoảng trong lòng. Cô cắn móng
tay, khuôn mặt nhỏ nhắn có chút nhợt nhạt, nhìn mà Phùng Ki không khỏi đau
lòng.
Phùng Ki chạy xe vào bãi
đỗ xe của bệnh viện, còn chưa tắt máy, tiểu nha đầu đã đẩy cửa chạy ra ngoài, bị
Phùng Ki một phen túm trở về, Phùng Ki sờ sờ mặt của cô, hôn lên trán của cô
một cái, thấp giọng nói: "Tin tưởng anh, không có việc gì, Ki ca ca bảo
đảm ..."
Lúc Manh Manh cùng Phùng
Ki đến, Vệ Hiểu Phong đã bị đẩy lên phòng cấp cứu truyền nước biển, mặt mũi bầm
dập, hình tượng văn nhã phong độ bình thường hoàn toàn sụp đổ, nhìn qua chật
vật vô cùng.
Manh Manh vừa đến liền
trực tiếp nhào qua, Vệ Hiểu Phong tay mắt lanh lẹ giơ một tay đón được cô ôm
vào một bên: "Này! Này! Tiểu nha đầu, cánh tay anh Hiểu Phong của em đã
trúng dao, khó lắm mới may lại xong, em muốn anh phải bị may lại lần nữa sao!
Chờ anh của em khỏe hơn, lại ôm Tiểu Manh Manh nhà ta nha! Giờ thì ngoan
đi..." Giọng điệu trêu chọc cưng chìu.
Manh Manh phụt một tiếng
nở nụ cười, lo lắng trong lòng rốt cục cũng buông xuống, từ trong lòng Vệ Hiểu
Phong ngồi dậy, cầm cánh tay của anh, xem kỹ vết thương, lại nhìn về mặt của
anh, tức giận vô cùng nói: "Ai đánh vậy, chán sống rồi sao, Hiểu Phong,
anh nói cho em đi, em báo thù cho anh." Ngữ khí giống như nữ bá vương,
khiến Vệ Hiểu Phong bật cười, nụ cười này làm động đến vết thương nơi khóe
miệng, bất giác kêu một tiếng