
.
Ánh mắt Hiểu Phong lướt
qua Manh Manh, dừng trên người Phùng Ki ở phía sau cô, hơi hơi nhíu mày, bầu
không khí giữa hai người này rõ ràng khác thường, kề sát vào lỗ tai Manh Manh
nhỏ giọng nhắc nhở: "Ki ca ca của em còn ở đây, em trương ra tư thế cọp mẹ
này, không sợ dọa người ta chạy sao, còn nữa, anh sao lại cảm thấy có một cỗ
hương vị tình yêu, là tiểu nha đầu nhà chúng ta khai thông đầu gỗ, còn đã câu
dẫn thành công?"
Mặc dù ở trước mặt Hiểu
Phong da mặt Manh Manh luôn dày, lúc này cũng không chống đỡ được có chút
ngượng ngùng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn nhuộm màu đỏ ửng, nhìn qua vô cùng xinh
đẹp.
Bị Vệ Hiểu Phong vạch trần,
Manh Manh thiếu chút nữa đã quên truy vấn nguyên nhân, nhưng mà quỷ kế rất
nhanh đã bị cô biết được, chống thắt lưng uy hiếp: "Anh Hiểu Phong, anh
nói cho em biết, hay là em bảo cô và bà nội đến cùng nghe, hử?"
Vệ Hiểu Phong biết nha
đầu kia luôn truy hỏi kỹ càng mọi việc, nhưng trong chuyện làm ăn của mình, anh
không muốn cho cô biết quá nhiều, tiểu nha đầu dù sao mới mười chín tuổi, anh
cùng người trong nhà giống nhau, hy vọng cô vĩnh viễn có cuộc sống vui vẻ không
buồn không lo, một ít nguy hiểm cũng không muốn cho cô tiếp xúc.
Lại nói tiếp, đây thật sự
là tai họa bất ngờ, vài ngày trước Vệ Hiểu Phong mua được vùng đất gần chân núi
ở ngoại thành, bởi vì trên núi gần đó có suối nước nóng, anh muốn lấy suối nước
nóng ở đây làm thành làng du lịch, ngoài lợi nhuận còn vì già trẻ lớn bé trong
nhà đều thích ngâm suối nước nóng, bà ngoại đã lớn tuổi, nơi xa quá về sau cũng
không đi được, vùng ngoại thành này rất tốt, bên cạnh làng du lịch, anh suy
nghĩ xây một tòa tứ hợp viện, để cho hai ông bà Phương gia lúc nhàn hạ có thể
đến ở, không khí nơi núi rừng sông suối cũng rất mới mẻ.
Có ý niệm này trong đầu,
khi ký kết hợp đồng mua bán không hề để ý giá cả cao hay thấp, ai biết được sau
khi mua rồi, là bắt đầu liên tục mấy ngày, luôn có thư nặc danh đe dọa, tin nhắn
uy hiếp gởi đến.
Lợi nhuận càng cao, càng
tránh không được nhiều việc phát sinh, Hiểu Phong ngay từ đầu thực không nghĩ
đến, hôm nay Vệ Hiểu Phong mới từ công ty trở về, vào thành phố thì trời đổ
mưa, người trên đường không nhiều lắm, đi ngang qua một ngõ nhỏ, nghe được bên
trong có tiếng cô gái kêu, vì thế ngừng xe ở ven đường, đi vào xem thử, còn
chưa thấy rõ đã bị người từ phía sau đánh một gậy, tiếp theo đó là tay đấm chân
đá, anh chỉ kịp ôm lấy đầu.
Tướng mạo đặc thù của họ
đều không thấy rõ, nhưng khẳng định là có chuẩn bị, ôm cây đợi thỏ, mục đích
vẫn là mảnh đất kia, trước khi đi giọng nam khàn khàn còn thốt vài câu.
Đối với lai lịch của đám
người này, Vệ Hiểu Phong còn chưa muốn làm rõ, huống hồ chuyện này nhất định có
nguy hiểm, anh không muốn đề cập với Manh Manh, nhưng tiểu nha đầu hiển nhiên
không để yên, cả uy hiếp cũng dùng tới, Vệ Hiểu Phong nhất thời qua loa tắc
trách tránh né, vụng trộm nháy mắt với Phùng Ki.
Phùng Ki duỗi tay ra đem
tiểu nha đầu ôm vào trong lòng mình, cầm lấy bình nước nóng trên bàn nhét vào
tay cô nói: "Đừng làm phiền Hiểu Phong, em đi lấy nước nóng đến đây
đi."
Manh Manh chu miệng,
không tình nguyện bị đuổi đi, tiểu nha đầu vừa đi ra, Phùng Ki liền hỏi:
"Báo cảnh sát chưa?" Vệ Hiểu Phong gật gật đầu: "Chuyện này chưa
điều tra rõ ràng, đừng cho Manh Manh biết, nếu là đối thủ trên thương trường
sắp đặt, chỉ sợ những người này là xã hội đen, vì vài đồng việc gì cũng sẽ làm,
nếu bọn họ chó cùng rứt giậu để mắt đến Manh Manh sẽ rất phiền toái."
Phùng Ki nhíu nhíu mày:
"Dám đụng đến cậu, bối cảnh khẳng định không bình thường, cậu có hoài nghi
ai không?" Vệ Hiểu Phong trầm ngâm một lúc lâu: "Việc này nói đến
thật phức tạp, quên đi, hơn nữa, tôi có thể giải quyết." Ngẩng đầu nhìn
Phùng Ki bỗng nhiên nở nụ cười: "Sao rồi? Rốt cục thông suốt, khi nào thì
đem tiểu nha đầu muốn gả chồng của nhà tôi lấy về nhà!"
Phùng Ki cũng không hàm
hồ, đừng thấy thời điểm chưa thông suốt giống khối đầu gỗ ngu ngốc, suy nghĩ
cẩn thận cũng không một chút kiểu cách nói: "Chờ Manh Manh tốt nghiệp đã!
Sớm quá, sẽ ảnh hưởng đến việc học của cô ấy, con đường phía trước của cô ấy
còn dài, tôi không muốn hạn chế sự phát triển của cô ấy."
Vệ Hiểu Phong không khỏi
âm thầm gật đầu, ai nói ánh mắt tiểu nha đầu nhà anh không tốt, mấy năm đã bỏ
ra này không phải không hợp lý, chàng trai Phùng Ki này là thật tâm thương yêu
cô, mọi việc đều từ góc độ của tiểu nha đầu mà lo lắng, chẳng qua Phùng Ki còn
có một chút không nhìn thấu, cả đời tiểu nha đầu này chỉ hướng đến mục tiêu lớn
nhất không phải là Phùng Ki sao, khó khăn lắm mới mở được lòng của đầu gỗ ngu
ngốc, Vệ Hiểu Phong biết là, tiểu nha đầu còn đã kiên nhẫn chờ đợi.
Hơn nữa, trong việc nam
nữ không ai có thể khống chế, kế hoạch tránh không được sẽ có biến hóa, tuổi
của Phùng Ki không nhỏ, nhưng phương diện này thật đúng là rất non, tiểu nha
đầu chắc chắn sẽ dùng tất cả chiêu thức nửa đời người thu thập được đem gạo nấu
thành cơm.Nếu không sao lại nói Vệ Hiểu Phong là người hiểu Manh Manh nhất!
Cú