
ỗng nhiên tiêu tán, tính của cô cũng không cho phép lảng
tránh quá trình này, hơn nữa lại là giữa cô cùng Ki ca ca, thực đáng trân
trọng.
Manh Manh đưa tay tháo bỏ
áo ngực, trong chớp mắt áo ngực vừa được tháo, hai bầu vú trắng nõn thoát ra,
trong không khí đung đưa vài cái, đung đưa này khiến Phùng Ki suýt phun máu
mũi, tiểu nha đầu lại chủ động dán sát vào, trong chớp mắt da thịt chạm vào,
Phùng Ki rất không có tiền đồ run lên, khiến tiểu nha đầu cười khanh khách vài
tiếng.
Tiếng cười của cô đả kích
nghiêm trọng tự trọng đàn ông của Phùng Ki, anh cúi đầu hôn cô, lần này không
ôn nhu, mà hung hăng, thật sâu, giống như muốn hả giận, lưỡi ở bên trong cái
miệng nhỏ nhắn của cô tàn sát bừa bãi, thật giống như nhịp tim xao động của
anh.
Kỹ xảo của tiểu nha đầu
trúc trắc (gập ghềnh),
nhưng Phùng Ki so với cô cũng không tốt hơn bao nhiêu, hai người đều chỉ giới
hạn ở mặt ngoài có chút dọa người, làm thật, ai cũng không có kinh nghiệm,
nhưng nam nhân tự nhiên có ưu thế, phản ứng bản năng, có thể dẫn dắt Phùng Ki
trong vài giây ngắn ngủi mà trở thành cao thủ, hơn nữa tiểu nha đầu lại cực lực
phối hợp.
Dây dưa, vũ động, tiếp
xúc gợi lên tình triều có âm thanh tay Phùng Ki vuốt ve dọc theo đường cong
động lòng người dưới thân, mỗi một đụng chạm, đều mang theo một chuỗi run rẩy
mới, khi ngón tay Phùng Ki xuyên qua cây cối rậm rạp chạm vào cánh cửa bí ẩn,
thân thể tiểu nha đầu đã run rẩy không khống chế được.
Thân thể hơi cong lên,
ngón chân xinh đẹp tinh xảo co quắp lại, thở dốc đứt quãng xen lẫn rên rỉ ôn
nhu mềm mại từ cái miệng nhỏ nhắn của cô bật ra, có thể câu mất hồn nam nhân,
hơn nữa ánh mắt của cô, cũng không nhắm lại, mà mở to, mặc dù mở to, lại bị một
tầng sương mù che mờ, lúc này nhìn cô, giống như có thể trông thấy sau sương mù
của núi non kia không ngừng toát ra ngọn lửa, xinh đẹp động lòng người.
Cô ưởn cong vòng eo, trên
người anh cọ đến cọ đi, biểu tình như khó chịu lại giống như thoải mái, khiến
Phùng Ki hận không thể đem cả người cô khắc sâu vào trong lòng mình, đương
nhiên, anh không có khả năng làm như vậy nghưng lại có thể tiến vào cô, tiến
vào thật sâu, sau đó trong hoạn nạn giúp đỡ lẫn nhau, nước sữa giao hòa.
Chẳng qua Phùng Ki nghĩ
rất tốt, hơn nữa trong lòng tiểu nha đầu cũng chuẩn bị tốt, đã mềm thành một
vũng nước xuân, mật cốc rậm rạp ẩm ướt rộng mở với anh, anh khẩn cho tiến vào,
mới phát hiện tương đối khó khăn, mới được một nửa, tiểu nha đầu liền hoàn toàn
mặc kệ: "Ki ca ca, đau, đau, đau quá... Không làm ... Em không làm
..."
Tiểu nha đầu vứt bỏ bộ
dáng tiểu hồ ly vừa rồi, bắt đầu ăn vạ (ta cười chết ^^), thân
thể giãy dụa kịch liệt, tiểu nha đầu bài xích khiến động tác của Phùng Ki căn
bản không thể tiếp tục, nhưng lúc này bảo Phùng Ki đi đến nửa đường rồi mà phải
quay lại, không bằng trực tiếp cho anh một phát súng kết liễu, anh còn dễ chịu
hơn.
Hơn nữa, anh muốn lui
cũng không thể lui, anh hơi cử động, tiểu nha đầu liền kêu đau, mang theo tiếng
khóc, một đôi mắt to ẩm ướt sương mù lên án nhìn Phùng Ki, giống như anh là kẻ
vạn ác không tha (không chuyện ác gì không làm ^^), phạm
tội cưỡng gian.
Cả người Phùng Ki cứng
ngắc dừng nửa chừng, tiến không được, lui không xong, bàn tay to vuốt ve lưng
trần của cô trấn an, môi từng chút từng chút hôn cô mà dỗ: "Ừ, được, không
làm ... Không làm, Manh Manh đừng sợ, đừng sợ..."
Giọng nói của anh bởi vì
cực lực nén xuống dục vọng mà có chút quái dị, chẳng qua miệng tuy rằng nói như
vậy, Manh Manh vẫn có thể cảm giác được dưới thân từng tấc từng tấc xé rách đau
đớn, đang từng bước tăng lên.
Manh Manh bỗng nhiên ý
thức được, thì ra thành thật như Ki ca ca cũng sẽ gạt người, anh căn bản một
chút dấu hiệu không làm cũng không có, anh tuyệt đối sẽ làm đến cùng, ý niệm
này vừa lướt qua trong đầu, đã bất ngờ bị cơn đau mạnh mẽ đánh úp.
Manh Manh cũng không yếu
ớt, ở trước mặt Phùng Ki, đa phần đều vì chiếm sự chú ý cùng gạt lấy sự yêu
chìu của Phùng Ki, cố ý giả vờ nhu nhược yếu ớt, ai bảo Phùng Ki liền tin
tưởng, liền thích như vậy chứ.
Manh Manh chân thật tuyệt
không bởi vì trầy da một chút liền ủy khuất chảy nước mắt, cô của cô thường
nói, cô chính là một tiểu kim cương vô địch, khuôn mặt nhỏ nhắn cố tình gây
chuyện lừa người chết không đền mạng, cho nên, cũng không phải cái loại bởi vì
một chút đau đớn sẽ khóc lóc nỉ non như bé gái.
Nhưng loại đau này, thực
có thể dùng ‘đau thấu xương’ để hình dung, trong sách miêu tả cái loại này là
cực hạn khoái hoạt, một chút cô cũng không cảm thấy, ngược lại đau khiến cô
muốn chết để quên đi, hơn nữa, loại đau này không phải cái loại đau lập tức sẽ
hết, từ khi Ki ca ca hoàn toàn tiến vào, thả chậm động tác, Manh Manh cảm thấy,
loại đau này vô biên vô hạn ước chừng vĩnh viễn cũng không dừng lại.
Cô cũng không lại làm
điều thừa là kêu đau, bởi vì rốt cục hiểu được, Ki ca ca cưng chiều cô lo cho
cô, cũng không bao gồm thời điểm này, hơn nữa, anh so với chính cô cũng không
tốt hơn gì, từng giọt từng giọt lớn mồ h