
quả, để chuẩn
bị tốt tâm lý trước..." Manh Manh phì cười một tiếng: "Chuẩn bị cái
gì? Phạm sai chắc chắn phải chịu xử phạt, việc này học sinh tiểu học còn biết,
anh tới tìm Ki ca ca không phải là muốn đi tìm phương pháp xin chút nhân tình,
thử xem có thể xin giảm nhẹ hình phạt hay không sao?" Bị Manh Manh không
chút lưu tình trực tiếp đem mục đích chỉ ra, Thiệu Cương khó xử đến cực điểm,
mặt căng ra, đỏ ửng.
"Manh Manh!"
Phùng Ki lên tiếng cảnh cáo, Manh Manh hừ một tiếng, lướt qua Thiệu Cương trực
tiếp đi ra ngoài, loảng xoảng đóng sầm cửa, ngồi trên ghế ở hành lang, hờn dỗi.
Ki ca ca là người có
nhiều nguyên tắc, không ai rõ ràng hơn cô, điểm này đúng là thừa hưởng từ cha
cô, từ khi nhập ngũ đến nay, từng bước một bước chân đi tới, không dựa vào địa
vị trong nhà một chút nào, hơn nữa, tuyệt đại đa số bộ đội lãnh đạo, cũng rất
rõ ràng Phùng Ki chính là con của chú Phùng, mà chú Phùng cũng rất cảm kích mấy
vị lãnh đạo cấp trên của Ki ca ca, không xét quen biết, đối xử bình đẳng.
Chức vị thành tích hiện
tại của Ki ca ca, đều do chính anh phấn đấu mà có, người như vậy sao có thể
tranh thủ nhân tình, nhưng đối với Thiệu Cương, Manh Manh có thể nhìn ra được,
Ki ca ca miệng nói nghiêm khắc, trong giọng nói cũng đã lộ ra hòa hoãn, hòa
hoãn này không cần nói cũng khẳng định không bởi vì Thiệu Cương, nói trắng ra,
vẫn là đối với chị của Thiệu Cương - Thiệu Tình không quên được!
Manh Manh càng nghĩ càng
tức giận, năm đó chính mình nhất thời sơ sẩy, khiến cho Thiệu Tình chen vào,
cho tới bây giờ, tuy rằng Thiệu Tình đã đi rồi, nhưng bóng dáng trong lòng Ki
ca ca, cô có làm thế nào cũng không xóa đi được, Manh Manh bỗng nhiên có chút
uể oải, nếu Ki ca ca cả đời quên không được Thiệu Tình, cô nên làm gì bây giờ,
uể oải qua đi, Manh Manh lần đầu có cảm giác mê man.
Di động đổ chuông đánh
gãy mê man ngắn ngủi của cô, Manh Manh cúi đầu nhìn, không khỏi nhếch lên khóe
môi, cô đứng lên, đi đến một đầu hành lang nghe điện: "Mẹ..." Một
tiếng mẹ ngắn ngủn, khiến Hàn Dẫn Tố ở đầu dây bên kia chợt nghe ra có điểm
không thích hợp, dù sao cũng là nha đầu do mình 10 tháng mang thai mà sinh ra,
tâm tình của con, dù qua điện thoại, Hàn Dẫn Tố cũng có thể đoán được chuẩn
xác.
Tiểu Manh Manh tâm tình
rất xấu, cho tới bây giờ đều là vì Ki ca ca của cô, đối với Phùng Ki, thái độ
của Hàn Dẫn Tố khi lo liệu chuyện này là thuận theo tự nhiên, chuyện tình của
con gái, nên để cho con bé chính mình quyết định, cha mẹ không nên can thiệp,
dù sao chuyện tình yêu hôn nhân này không thể miễn cưỡng, cho dù miễn cưỡng,
cuối cùng mà không hạnh phúc cũng không tốt.
Tuy rằng tư tưởng rộng
rãi, nhưng nhìn tiểu nha đầu một đường đuổi theo phía sau Phùng Ki, làm mẹ, Hàn
Dẫn Tố vẫn hơi có chút đau lòng, Hàn Dẫn Tố nhẹ giọng hỏi: "Làm sao vậy?
Có tâm sự?" Manh Manh nâng chân lên, ngồi xếp bằng ở trên ghế, nghe được âm
thanh của mẹ, hốc mắt có chút đỏ, cắn môi lắc đầu: "Không có việc gì, con
chỉ nhớ nhà thôi."
Hàn Dẫn Tố không khỏi
thầm oán: "Nếu nhớ nhà, sao nghỉ hè cũng không trở về." Manh Manh chu
miệng: "Người ta đã chuẩn bị về nhà, không phải do Ki ca ca bị thương
sao?"
Hàn Dẫn Tố có chút thở
dài: "Ki ca ca của con bị thương sao rồi, ba con nói không nghiêm trọng,
nhưng ba của con là người nói chuyện luôn nhẹ nhàng bâng quơ, năm ấy ba con bị
thương, cũng giấu diếm mẹ ước chừng hơn nửa tháng, sau đó bị mẹ phát hiện, lại còn
nói là vết thương nhỏ..." Manh Manh bỗng nhiên tâm tình tốt lên không ít,
cười khanh khách hai tiếng: "Ba là sợ mẹ lo lắng, vết thương của Ki ca ca
tốt nhiều rồi..."
Hai mẹ con nói chuyện một
hồi lâu, Manh Manh buông điện thoại, vừa nghiêng đầu liền nhìn thấy, Thiệu
Cương đứng ở bên kia, chống nạng tựa vào một bên, anh đứng rất thẳng, một thân
quân trang nhìn qua thực anh tuấn, Manh Manh phát hiện anh không lùn, cùng Ki
ca ca không sai biệt lắm, người có chút gầy, đứng ở nơi đó, hình dáng thanh tú,
trong nháy mắt, Manh Manh giống như nhìn thấy Thiệu Tình, hai chị em từ một
khuôn mà ra.
Manh Manh nhếch lên ý
cười mở miệng: "Ki ca ca của tôi có phương pháp thông qua rồi?" Thiệu
Cương mặt có chút hồng, cứng cổ nói một câu: "Tôi, tôi không đi cửa
sau." Manh Manh đứng lên: "Không đi thì không đi, gấp cái gì, trừ phi
chột dạ."
Manh Manh đi qua bên
người Thiệu Cương, Thiệu Cương đột nhiên đưa tay bắt lấy cô: "Tôi thực
không đi cửa sau." Ánh mắt Manh Manh dừng ở bàn tay to nắm lấy cánh tay
của mình, cánh tay nhẹ nhàng vừa chuyển liền đem Thiệu Cương đẩy đến trên
tường, cô tới gần anh thấp giọng nói: "Động thủ động cước với tôi, anh còn
chưa đủ tư cách, trở về luyện vài năm nữa đi." Bỏ anh ra, nhanh chóng rời
đi.
Thiệu Cương sờ sờ cánh
tay bị đau, nhìn bóng dáng của cô biến mất, đáy lòng dấy lên một cỗ cảm giác
khác thường, cô gái này đối anh có loại chán ghét khó hiểu, loại chán ghét này
làm Thiệu Cương rất nản lòng, lớn như vậy, còn chưa từng có cô gái nào tỏ vẻ
phản cảm rõ ràng với anh như vậy.
Manh Manh mặc kệ Thiệu Cương
nghĩ như thế nào, trong thế giới này