
Ki ca ca, anh từng nhìn thấy cọp mẹ
xinh đẹp như vậy sao?"
Phùng Ki liếc nhìn đồng
hồ: "Mười giờ rồi, mau ngủ đi!" Ánh mắt Manh Manh sáng lên, nhanh
chóng xông đến, dùng cả hai tay hai chân trèo lên giường bệnh, chui vào trong
lòng Phùng Ki, thật nhanh nhắm mắt lại, lông mi cong dài lại nghịch ngợm rung
động, mí mắt lại di chuyển, vừa nhìn là biết giả bộ ngủ.
Phùng
Ki nhẹ nhàng chọt chọt hai má của cô: "Đánh răng chưa?" Tiểu nha đầu
mở mắt ra, cái miệng nhỏ nhắn đột nhiên chu lên: "Ki ca ca kiểm tra
đi..." Môi phấn nộn như có như không xẹt qua chóp mũi Phùng Ki, thiếu chút
nữa chạm vào miệng Phùng Ki, xông vào mũi là hương chanh nhàn nhạt cùng cảm
giác mềm mại, giống như một chiếc lông chim nhỏ, nhẹ nhàng phớt qua trái tim
của Phùng Ki, có chút ngứa ngáy ...
Bầu không khí giữa Phùng
Ki và Manh Manh buộc chặt khiến Thiệu Cương có chút không biết làm thế nào,
Thiệu Cương khi vừa nhập ngũ, không vào quân giáo(lớp
đào tạo binh lính), trực tiếp từ địa phương tuyển thẳng vào, là do chị
của anh giúp anh có được chỉ tiêu.
Thành tích Thiệu Cương
thi vào trường cao đẳng không lý tưởng lắm, hơn nữa anh mơ ước thi đậu vào học
viện âm nhạc của tỉnh, nhưng giấc mộng đành tan biến, có chút mơ tưởng, nghĩ
rằng làm lính văn công cũng không tệ, nhưng lại không đúng thời điểm, chỉ có
thể trở thành tân binh, lại nghĩ về sau sẽ có cơ hội, nhưng đã một năm, cũng
vẫn là tân binh, lần này còn phải tham gia diễn tập quân sự lớn.
Lúc ấy chính anh cũng
không biết sao lại thế này, âm thanh đạn pháo, khói thuốc súng tràn ngập, anh
nhìn cái gì cũng không rõ, nghe cái gì cũng không thấy, qua một lúc sau, hiểu
rõ thì đã được Phùng Ki che chở ngã nhào xuống vách núi, cũng may vách núi
không cao, mà năm nay mưa lớn, dưới vách núi chứa nước do mưa ngập sâu hơn nửa
người, hai người rơi xuống bị vách đá nhô ra cản một chút, giảm không ít lực va
chạm, bằng không, thực không phải chỉ gãy tay, gãy chân như thế là xong.
Hơn nữa nguyên nhân gây
ra là do anh không theo tuyến đường quy định khi diễn tập mà đi, lại đi đường
tắt mới xảy ra chuyện, anh phải chịu trách nhiệm hoàn toàn, không, nói chính
xác là anh sẽ bị xử phạt thực nghiêm trọng, anh tìm đến Phùng Ki, thật ra không
chỉ là để nói lời cảm tạ, còn một nguyên nhân khó có thể mở miệng, chính là
muốn tìm Phùng Ki giúp đối sách, thăm dò một chút, thử xem có thể nhờ vả việc
gì hay không, đây là chiêu chiến hữu của anh chỉ cho anh.(gã
này không biết cảm ơn lại còn muốn nhờ vả, ta ném, ta ném, hừ hừ..)
Mới là tân binh mà trên
lưng đã mang kỷ luật, chưa nói về sau chuyện tốt gì cũng không đến mình, nội
chuyện phục hồi như cũ cũng đã là vấn đề, hơn nữa chị anh mà biết, không biết
sẽ quở trách anh thế nào, nhưng Thiệu Cương không nghĩ tới trong phòng bệnh của
Phùng Ki còn có người khác.
Thiệu Cương cố ý chọn
buổi tối mới đến, chính là muốn tránh thời gian thăm bệnh nhân, nhưng mà nữ
sinh này là ai? Chẳng lẽ là người nhà, Thiệu Cương không khỏi âm thầm ngờ vực,
bộ dáng thoạt nhìn cũng chỉ đôi mươi, là người nhà của Phùng Ki? em gái sao?
Chưa từng nghe Phùng doanh trưởng có em gái nha! Hai người giơ tay nhấc chân
thân mật, có vài phần mập mờ, nếu là tình nhân, tuổi lại có vẻ không đúng, hơn
nữa xinh đẹp đến như vậy, so với những nữ sinh Thiệu Cương từ nhỏ từng gặp qua
càng xinh đẹp hơn.
Tầm mắt lưu chuyển, lộ ra
chút nghịch ngợm, sống mũi sinh động, Thiệu Cương không khỏi có chút ngốc lăng,
ý thức được ánh mắt của anh, Manh Manh xoay qua trừng mắt nhìn anh liếc một
cái, tức giận nói: "Anh lính ngốc, nhìn cái gì mà mắt mở trừng
trừng?" Lời nói của tiểu nha đầu mang theo gai nhọn, Phùng Ki không khỏi
mỉm cười.
Thiệu Cương mặt đỏ lên
cúi đầu: "Không, không nhìn gì..." Lời nói lắp bắp mang chút khẩn
trương, Phùng Ki nhíu mày, nhìn anh nói: "Vết thương chưa lành, đừng đi
lung tung, trở về đi, tôi không cần cậu cảm ơn, tình huống lúc đó, người khác
cũng sẽ cứu cậu."
Thiệu Cương ngẩng đầu,
ánh mắt lóe lóe xẹt qua Manh Manh, chần chờ mở miệng: "Có việc này, Phùng
doanh trưởng, em là muốn hỏi một chút, bộ đội có thể xử phạt em hay
không?" Phùng Ki nhíu mày, sắc mặt có chút trầm lạnh: "Tôi có thể
thực khẳng định với cậu, với hành vi lúc đó của cậu, đã đáng bị xử phạt, xử
phạt cụ thể thế nào, còn phải xem kết quả cuối cùng từ bộ chỉ huy."
Thiệu Cương sắc mặt có
chút mờ mịt, nói không nên lời, Manh Manh đi tới xoay người nhìn nhìn anh:
"Không phải chứ! Nam tử hán đại trượng phu, không thể đảm đương chút
chuyện đó, xử phạt thì sao, chỉ cần anh lập công thì không phải có thể xóa kỷ
luật sao, chưa gì mà đã ủ rũ như vậy?"
Manh Manh trong lòng lại
nói: thằng nhóc này thực không kiên cường bằng chị của anh ta, chị anh ta tuy
rằng là phụ nữ, nhưng quyết định thật nhanh chóng khiến người ta bội phục,
thằng nhóc này lại mềm rục tựa như một chút xương cốt cũng không có.
Giọng nói của Manh Manh
đại khái có chứa khinh miệt, kích thích Thiệu Cương mới hai mươi tuổi đầu, anh
ngẩng đầu lên: "Ai, ai ủ rũ ... Tôi chính là muốn biết kết