
mẹ ngắn ngủn, khiến Hàn Dẫn Tố ở đầu dây bên kia chợt nghe ra có điểm
không thích hợp, dù sao cũng là nha đầu do mình 10 tháng mang thai mà sinh ra,
tâm tình của con, dù qua điện thoại, Hàn Dẫn Tố cũng có thể đoán được chuẩn
xác.
Tiểu Manh Manh tâm tình
rất xấu, cho tới bây giờ đều là vì Ki ca ca của cô, đối với Phùng Ki, thái độ
của Hàn Dẫn Tố khi lo liệu chuyện này là thuận theo tự nhiên, chuyện tình của
con gái, nên để cho con bé chính mình quyết định, cha mẹ không nên can thiệp,
dù sao chuyện tình yêu hôn nhân này không thể miễn cưỡng, cho dù miễn cưỡng,
cuối cùng mà không hạnh phúc cũng không tốt.
Tuy rằng tư tưởng rộng
rãi, nhưng nhìn tiểu nha đầu một đường đuổi theo phía sau Phùng Ki, làm mẹ, Hàn
Dẫn Tố vẫn hơi có chút đau lòng, Hàn Dẫn Tố nhẹ giọng hỏi: "Làm sao vậy?
Có tâm sự?" Manh Manh nâng chân lên, ngồi xếp bằng ở trên ghế, nghe được âm
thanh của mẹ, hốc mắt có chút đỏ, cắn môi lắc đầu: "Không có việc gì, con
chỉ nhớ nhà thôi."
Hàn Dẫn Tố không khỏi
thầm oán: "Nếu nhớ nhà, sao nghỉ hè cũng không trở về." Manh Manh chu
miệng: "Người ta đã chuẩn bị về nhà, không phải do Ki ca ca bị thương
sao?"
Hàn Dẫn Tố có chút thở
dài: "Ki ca ca của con bị thương sao rồi, ba con nói không nghiêm trọng,
nhưng ba của con là người nói chuyện luôn nhẹ nhàng bâng quơ, năm ấy ba con bị
thương, cũng giấu diếm mẹ ước chừng hơn nửa tháng, sau đó bị mẹ phát hiện, lại còn
nói là vết thương nhỏ..." Manh Manh bỗng nhiên tâm tình tốt lên không ít,
cười khanh khách hai tiếng: "Ba là sợ mẹ lo lắng, vết thương của Ki ca ca
tốt nhiều rồi..."
Hai mẹ con nói chuyện một
hồi lâu, Manh Manh buông điện thoại, vừa nghiêng đầu liền nhìn thấy, Thiệu
Cương đứng ở bên kia, chống nạng tựa vào một bên, anh đứng rất thẳng, một thân
quân trang nhìn qua thực anh tuấn, Manh Manh phát hiện anh không lùn, cùng Ki
ca ca không sai biệt lắm, người có chút gầy, đứng ở nơi đó, hình dáng thanh tú,
trong nháy mắt, Manh Manh giống như nhìn thấy Thiệu Tình, hai chị em từ một
khuôn mà ra.
Manh Manh nhếch lên ý
cười mở miệng: "Ki ca ca của tôi có phương pháp thông qua rồi?" Thiệu
Cương mặt có chút hồng, cứng cổ nói một câu: "Tôi, tôi không đi cửa
sau." Manh Manh đứng lên: "Không đi thì không đi, gấp cái gì, trừ phi
chột dạ."
Manh Manh đi qua bên
người Thiệu Cương, Thiệu Cương đột nhiên đưa tay bắt lấy cô: "Tôi thực
không đi cửa sau." Ánh mắt Manh Manh dừng ở bàn tay to nắm lấy cánh tay
của mình, cánh tay nhẹ nhàng vừa chuyển liền đem Thiệu Cương đẩy đến trên
tường, cô tới gần anh thấp giọng nói: "Động thủ động cước với tôi, anh còn
chưa đủ tư cách, trở về luyện vài năm nữa đi." Bỏ anh ra, nhanh chóng rời
đi.
Thiệu Cương sờ sờ cánh
tay bị đau, nhìn bóng dáng của cô biến mất, đáy lòng dấy lên một cỗ cảm giác
khác thường, cô gái này đối anh có loại chán ghét khó hiểu, loại chán ghét này
làm Thiệu Cương rất nản lòng, lớn như vậy, còn chưa từng có cô gái nào tỏ vẻ
phản cảm rõ ràng với anh như vậy.
Manh Manh mặc kệ Thiệu Cương
nghĩ như thế nào, trong thế giới này người duy nhất có thể làm cho cô để ý chỉ
có Phùng Ki, Manh Manh đẩy cửa tiến vào, y tá đang ở bên trong tiêm thuốc, cô y
tá thực trẻ tuổi, bộ dáng ước chừng hai mươi ba, hai mươi
bốn, không thể nói là xinh đẹp, nhưng làn da trắng, đôi mắt to, bên trong áo
dài trắng là một thân quân trang, khiến cho cô y tá nhìn qua có chút hiên ngang
quyến rũ, hơn nữa hiện tại, ánh mắt cô lóng lánh, bộ dáng có chút ngượng ngùng
cùng Ki ca ca nói chuyện...
Manh Manh trừng mắt nhìn,
cô vừa tiến đến, cô y tá liền khách khí gật gật đầu với cô, thu dọn vài thứ rồi
đi ra ngoài, Phùng Ki nghiêng đầu, phát hiện tròng mắt của tiểu nha đầu một
chút cũng không thôi nhìn chằm chằm thân ảnh y tá người ta, đáy mắt lóe ra ánh
sáng, nhìn qua có chút cổ quái, cái miệng nhỏ nhắn cắn môi dưới, không biết suy
nghĩ cái gì đây?
Phùng Ki đưa tay xoa bóp
mặt của cô: "Tiểu nha đầu, còn tức giận sao?" Manh Manh xoay đầu nhìn
anh: "Ki ca ca, anh cảm thấy cô ấy đẹp mắt không?" "Cái
gì?" Phùng Ki bị cô hỏi sửng sốt, nhất thời không hiểu được, Manh Manh
hướng về phía cửa bĩu môi: "Chính là cô y tá mới đi ra, đẹp mắt
không?"
Trước kia tiểu nha đầu
cũng thích hỏi anh mấy vấn đề này, hơn nữa còn hỏi đến cùng, ban đầu anh nói
cho có lệ là đẹp, tiểu nha đầu sẽ hỏi không dứt: đẹp chỗ nào? Là ánh mắt, cái
mũi, hay miệng... Có phải so với cô đẹp hơn hay không... Manh Manh là nha đầu
rất thích hư vinh, từ nhỏ đã thích mặc đẹp lại còn trang điểm, vài năm nay đại
khái đã trưởng thành, rất ít hỏi anh vấn đề như vậy, hôm nay đột nhiên lại hỏi,
Phùng Ki cũng rất hoài niệm.
Tâm Phùng Ki bỗng nhiên
nổi lên một tia ranh mãnh, gật gật đầu: "Cũng không tệ lắm, rất thanh
tú!" Manh Manh bất mãn quyệt miệng: "So với em đẹp hơn sao?"
Phùng Ki ra vẻ nghiêm túc nhìn cô vài lần, gật gật đầu: "So với em lúc này
đẹp hơn, em soi gương xem, em bây giờ giống như cọp mẹ."
Manh Manh đứng lên nhảy
đến toilet, Phùng Ki không khỏi buồn cười, chỉ chốc lát sau tiểu nha đầu đi ra,
tay chống thắt lưng: "