
à thật.
Tôi không nói gì, chỉ quay sang nhìn ra ngoài cửa sổ. Hai bên hội trường là
những hàng cây cao chọc trời. Lá cây tắm mình dưới ánh nắng, lấp lánh một màu
sáng bóng.
Tôi thấy đầu óc rối bời, không thể nghĩ được điều gì.
Lúc ăn trưa, Quân Lương cảm thấy dường như mình biến thành người vô
hình bởi vì cho dù cô ấy nhiệt tình hỏi tôi: “Cậu muốn ăn gì, mình mời cậu” hay là
vờ ra vẻ tức giận nói: “Có đến nỗi thế như thế không, mình đâu có cướp bạn trai
của cậu” đều không thể khiến tôi mở miệng.
Cuối cùng cô ấy đã thỏa hiệp. Sau khi cô ấy gắp miếng đùi gà trong hộp cơm
cho tôi, tôi gắp trả lại, cô ấy lại gắp, tôi lại trả lại… Cô ấy nói:
- Sơ Vi, xin lỗi mà, không phải mình cố tình chơi cậu, là Cố Từ Viễn muốn
mình phải giấu cậu.
Tôi ngẩng đầu nhìn cô ấy, khuôn mặt không chút biểu cảm. Tôi biết lúc này
trông mình rất xấu nhưng tôi không thể cười được.
Quân Lương thở dài, đang định nói gì đó nhưng lời chưa ra khỏi miệng thì
Đường Nguyên Nguyên đã chạy lại nói xem vào:
- Hai người biết không, anh chàng đại diện cho các tân sinh viên lên phát
biểu học khoa Nhiếp ảnh, nhà giàu lắm!
Tôi và Quân Lương nhìn nhau rồi cúi đầu gẩy cơm, chỉ nghe thấy Đường
Nguyên Nguyên nói tiếp:
- Chắc là nhà anh ta cơ cấu lắm, mình vừa nhìn thấy anh ta đi ăn cơm với
viện trưởng, bí thư. Họ cười tít mắt với anh ta, cứ như là người thân vậy…
Tôi ném đũa xuống rồi nói:
- Quân Lương, mình không muốn ăn nữa, đi thôi.
Lúc nghỉ trưa, tôi nằm trên giường mà không sao ngủ được. Những cảnh
tượng hồi cấp ba giống như một bộ phim lướt qua trong đầu. Hồi ấy, nếu Cố Từ
Viễn nhìn thấy tôi đứng ở cổng chính, nhất định cậu ta sẽ vòng qua cổng sau vào
trường. Tôi nhắn tin cho cậu ta, cậu ta không bao giờ nhắn lại. Tôi gọi điện, cậu ta
cũng rất ít khi nghe máy. Người khác nhắc đến tôi trước mặt cậu ta, lúc nào cậu ta
cũng làm như giẫm vào đống phân vậy…
Nhớ lại những năm tháng thanh xuân đau khổ ấy của tôi, thật đúng là khiến
người ta rùng mình.
Tôi đang thương cảm thì điện thoại đổ chuông, là số lạ. Trước khi nghe máy,
tôi còn bối rối tự hỏi lẽ nào mình có fan hâm mộ nhanh như vậy sao. Điện thoại
vừa kết nối, giọng nói vô cùng quen thuộc cùng với âm thanh chói tai xuyên thẳng
vào màng nhĩ:
- Tống Sơ Vi, mình đang đứng dưới cổng ký túc xá nữ chờ cậu, mau ra đây.
Tôi không thể không thừa nhận, vận mệnh thích đùa giỡn với con người.
Nhìn thấy Cố Từ Viễn cầm hộp kem trà xanh đứng ở trước ký túc, tôi thật sự cảm
thấy những gì đang diễn ra trước mắt đúng là ngoài sức tưởng tượng.
Lúc chúng tôi đứng ở trạm xe bus cạnh cổng trường chờ xe, chốc chốc lại có
nữ sinh đi ngang qua nhìn cậu ta, còn người đeo kính màu xanh như cậu ta lại tỏ ra
rất bình thường.
Tôi hỏi cậu ta gọi tôi ra làm gì, cậu ta trả lời:
- Cùng mình đi mua máy ảnh.
Tôi cười lớn:
- Ha ha, chúng ta thân nhau lắm sao, dựa vào cái gì mà tôi phải đi cùng cậu?
Giằng co một lúc, cuối cùng cậu ta nói:
- Các bạn học trung học đều nói mình là con rể của mẹ cậu, cậu nói chúng
mình có thân nhau không?
Tôi mới ăn một miếng kem to, chưa kịp thưởng thức mùi vị của nó thì câu
nói của cậu ta đã làm cho kem trôi thẳng xuống cổ họng. Trong nháy mắt, chỉ thấy
lạnh đến thấu xương, lạnh đến tan nát cõi lòng.
Tôi không biết đáp lại như thế nào, chỉ có thể lén liếc nhìn khuôn mặt của
cậu ta. Câu muốn hỏi nhất cuối cùng vẫn không thể bật thành lời.
- Hôm đăng ký nguyện vọng, cậu nói mình đi đâu cậu sẽ đi đến đó, không
phải là nói đùa sao?
Sao có thể mở miệng hỏi như thế được? Chỉ sợ hỏi xong rồi cậu ta sẽ coi
mình là con ngốc tự cho mình là kẻ đa tình.
Lúc lên xe bus, một tay tôi cầm hộp kem, một tay không biết bám vào đâu.
Cậu ta rất tự nhiên nắm lấy tay tôi. Tôi nhìn thấy ngón áp út của cậu ta đeo nhẫn,
không biết vì sao trong lòng lại cảm thấy chua xót.
Tôi hỏi cậu ta:
- Cậu kết hôn rồi à?
Cậu ta lại trở lại với dáng vẻ hung thần gian ác hồi học cấp ba, gào lên với
tôi:
- Đồ ngốc, mẹ mình mua cho!
Tôi lớn bằng ngần này, lần đầu tiên nhìn thấy một người đeo nhẫn mẹ tặng
vào ngón áp út. Thế mà cậu ta còn không biết xấu hổ nói tôi là đồ ngốc!
Xe bus lắc lư suốt chặng đường. Cậu ta không bỏ kính râm xuống, vì thế tôi
cũng không biết cậu ta đang thản nhiên nhìn trộm một con bé bối rối như mình qua
lớp kính màu trà.
Mười mấy phút trôi qua, cuối cùng đã có ghế trống. Cố Từ Viễn rất quân tử
bảo tôi ngồi xuống còn mình thì đứng. Tôi cũng không khách sáo với cậu ta.
Xe bus tròng trành nghiêng ngả, cảnh sắc bên ngoài cửa sổ vụt qua. Đối với
tôi, đây là một thành phố hoàn toàn mới mẻ, một môi trường mới, tránh xa sự quản
thúc của bà mẹ hà khắc. Từ nay về sau cho dù có đâm thủng trời thì cũng không ai
quản được tôi.
Tôi vẫn đang đắm chìm trong bức tranh về tương lai tươi đẹp, đột nhiên Cố
Từ Viễn lao nhanh như c