Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Ánh Trăng Nói Đã Quên Lãng

Ánh Trăng Nói Đã Quên Lãng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323431

Bình chọn: 9.00/10/343 lượt.

hớp, đánh nhau với người đàn ông đứng cạnh tôi!

Nói đúng hơn Cố Từ Viễn đánh người đàn ông đứng cạnh tôi!

Lúc bình tĩnh thì xe bus đã dừng lại, mọi người đều xúm lại xem. Cố Từ

Viễn ấn người đàn ông thấp hơn cậu ta một cái đầu xuống đất, đấm một quả trúng




mũi anh ta. Chẳng mấy chốc tôi nhìn thấy máu chảy ra từ cái mũi ngoại cỡ của anh

ta.

Tôi sợ hãi kéo Cố Từ Viễn ra xa, nói năng lộn xộn:

- Cậu làm gì thế, xã hội có luật pháp, mọi người sống hòa thuận, sao lại đánh

nhau?

Cố Từ Viễn gạt tay tôi ra, không nói một lời nào mà nhặt chiếc điện thoại

kiểu cũ rơi dưới đất của người kia, tháo pin, sau đó bẻ làm đôi trước mặt mọi người

trên xe.

Trước khi kéo tôi xuống xe, Cố Từ Viễn lấy mấy trăm tệ trong ví ném vào

mặt người đó, nói:

- Đê tiện.

Thời tiết mùa hè nóng nực, tôi thở hổn hển chạy theo sau cậu ta, cho dù tôi

gọi thế nào cậu ta cũng không trả lời. Cuối cùng tôi cũng tức giận, hét lên:

- Tên Cố Từ Viễn kia, chạy cái gì mà chạy, tôi không thèm đi với cậu nữa!

Sau khi hét xong câu ấy, tôi có cảm giác cây cối bên đường cũng rung lên.

Cuối cùng Cố Từ Viễn dừng bước, sau đó hầm hầm lao đến trước mặt tôi, bỏ

kính râm, áp sát vào mặt tôi và nói:

- Cậu cứ phải ăn mặc hở hang như thế sao? Vòng ngực to cũng không cần

phải khoe ra cho người khác thấy đâu!

Tôi bị câu nói cay nghiệt chua chát ấy làm cho sững sờ, một lúc rất lâu mà

không thể bình tĩnh được. Tôi bất giác ngắm lại cách ăn mặc của mình, không có

vấn đề gì cả. Tôi thật sự không thấy cách ăn mặc của mình có chỗ nào bại hoại

thuần phong mỹ tục!

Thấy tôi không nói gì, cậu ta còn được thể lấn tới:

- Cậu nhìn xem, cổ áo rộng ngoác thế kia, đầu cậu là đất sét à…




Cuối cùng tôi cũng thật sự nổi giận! Tôi chỉ vào mặt cậu ta:

- Tôi mặc gì liên quan gì đến cậu! Tôi đâu có bảo cậu mua Chanel cho tôi,

cho dù tôi có khỏa thân chạy ra ngoài thì cũng không đến lượt cậu dạy bảo tôi…

Tiếp đó, kẻ hèn hạ này không muốn nghe tôi nói những lời nhảm nhí, cậu ta

làm một việc khiến tôi chỉ muốn liều chết với cậu ta.

Cậu ta hôn tôi.

2 – Chuyện không dám nhớ lại là năm ấy tôi đã theo đuổi Cố Từ

Viễn.

Quân Lương vừa đắp mặt nạ vừa thản nhiên nói:

- Vì thế hai người hôn nhau, đúng không?

Tôi không thể phân biệt rõ mình đang nhai Xylitol vị dâu tây, vị cam hay vị

dưa hấu hay vị bạc hà nữa. Suốt buổi tối tôi không làm gì, chỉ nhai hộp kẹo ấy.

Trước câu hỏi thản nhiên của Quân Lương, phản ứng của tôi giống như núi

lửa phun trào:

- Không phải! Là cưỡng hôn! Mình bị tên cầm thú đội lốt người ấy cưỡng

hôn!

Tôi vốn tưởng rằng là bạn thân nhất của tôi, Quân Lương sẽ cùng tôi chửi

rủa Cố Từ Viễn, nhưng khuôn mặt dưới lớp mặt nạ của cô ấy thản nhiên không

một chút biểu cảm:

- Đâu phải là lần đầu tiên bị cậu ấy hôn, lẽ nào đây không phải là điều cậu

tha thiết mong chờ sao?

Tha thiết mong chờ?




Tôi không còn gì để nói, Quân Lương thừa thắng xông lên:

- Mình không nghĩ cậu ấy sai, ngược lại, mình thấy cậu ta rất là MEN! Lẽ

nào cậu hy vọng cậu ấy rụt đầu rụt cổ đứng một chỗ, để mặc cho tên khốn kia chụp

ảnh cậu mà không nói một lời sao?

Lần này thì tôi bị nghẹn đến nỗi không nói được lời nào.

Đêm khuya, tất cả mọi người trong ký túc đều ngủ say, trong căn phòng chỉ

có tiếng thở khe khẽ nhưng tôi lại giống chiếc bánh rán lật đi lật lại trên giường,

không sao ngủ được.

Chỉ cần nhắm mắt lại là tôi không thể kìm nén được nhớ lại cảnh tượng khó

xử lúc chiều.

Trên người cậu ấy có một mùi hương thoang thoảng, không gắt cũng không

nồng, giống như chiếc lông vũ nhẹ nhàng bay tới. Trong nháy mắt, tôi bị chìm

trong một không gian kỳ diệu.

Lúc buông tôi ra, cậu ấy không dám nhìn tôi. Tôi cũng cúi đầu. Mặc dù

trong lòng có tiếng gào thét: “Tát cậu ta, Tống Sơ Vi, tát chết cậu ta”, nhưng tôi

không thể nào vung tay được.

Một lúc sau, tôi nghe thấy mình hỏi một câu ngu ngốc không thể tưởng

tượng được:

- Cậu dùng loại nước hoa gì vậy?

Hỏi xong, tôi rất muốn cho mình một cái bạt tai, tôi bị làm sao thế này?

Cố Từ Viễn sững người, vội nói:

- Burberry weekend for men.

Tôi không nhìn cậu ta, cúi đầu ậm ừ một tiếng, sau đó không biết phải làm

thế nào nữa.

Sau khi tình hình bớt căng thẳng, Cố Từ Viễn đã giải thích với tôi vì sao lúc

nãy cậu ta lại ra tay đánh người trên xe bus:




- Mình nhìn thấy tên khốn kia lấy điện thoại chụp ngực cậu, mặc dù chẳng

có gì nhưng mình vẫn thấy hắn đáng chết…

Tôi khó chịu lườm cậu ta. Tên ngốc Cố Từ Viễn kia, cậu có biết cậu đang

nói gì không?

Đáng tiếc là ánh mắt của tôi không có chút khả năng uy hiếp nào, cậu ta

không cảm nhận được sự phẫn nộ của tôi, lại còn nói với giọng điệu căm phẫn trào

dâng:

- Tống Sơ Vi, mình nói cho cậu biết, cho dù hôm nay không phải là cậu mà

là một cô gái xấu hơ