XtGem Forum catalog
Ánh Trăng Nói Đã Quên Lãng

Ánh Trăng Nói Đã Quên Lãng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323480

Bình chọn: 9.00/10/348 lượt.

n được hai tin nhắn

cùng một lúc, một tin nhắn của Quân Lương: “Chúc cậu có một bữa trưa vui vẻ,

chiều nay mình không có tiết học nên đi chơi, tối gặp nhé!”.

Tôi không muốn nhắn lại, đúng là khác người, vô nhân tính!

Một tin nhắn khác là của Cố Từ Viễn, người tự cho là bạn trai của tôi: “Mau

xuống đây, đại ca đói rồi!”.

Mặc dù rất không muốn nhưng tôi vẫn phải đi cạnh Cố Từ Viễn. Trên đường

đi có rất nhiều bạn nhận ra cậu ta chính là người đại diện cho các tân sinh viên phát

biểu trong buổi lễ chào đón tân sinh viên. Một số bạn nữ nhìn cậu ta rồi lại nhìn

tôi, nhìn tôi rồi lại nhìn cậu ta, ánh mắt ẩn chứa vẻ tiếc nuối như “tàn phá môi

sinh”.

Tôi thật sự rất muốn đánh chết bọn họ, đúng là có mắt như mù. Cố Từ Viễn

kia ngoài giàu có hơn tôi thì có cái gì giỏi hơn tôi cơ chứ? Lẽ nào tôi không xinh

đẹp sao? Rất nhiều năm trước, khi bị bà mẹ nhẫn tâm gửi đến nhà bà ngoại ở ngoại

thành học tiểu học, vì quá xinh đẹp nên bị tất cả các bạn nữ trong lớp cô lập!

Hồi ấy tôi là học sinh chuyển trường, hơn nữa lại rất xinh, học giỏi, vì thế

thường xuyên bị những chị lớp lớn bắt nạt.

Nhưng hồi ấy không phải tôi không có bạn. Cô bạn mũm mĩm lúc nào cũng

mặc quần áo tối màu rất thích chơi với tôi. Cô ấy nói với tôi cô ấy béo như vậy là

do di truyền, các bạn trong lớp đều gọi cô ấy là “béo mập”. Cô ấy không chơi với

bất kỳ ai, trừ tôi.

Tôi hỏi cô ấy vì sao, ánh mắt của cô ấy ẩn chứa vẻ cô đơn không giống như

một đứa trẻ. Cô ấy nói:




- Bởi vì chúng mình đều là những kẻ lạc loài.

Một năm sau tôi rời khỏi thành phố H, vốn dĩ muốn trao đổi địa chỉ với cô

ấy để viết thư cho nhau nhưng cô ấy đã từ chối. Cô ấy lại dùng ánh mắt già hơn

tuổi nhìn tôi chăm chú và nói:

- Cậu sẽ quên tớ.

Cô ấy nói vừa đúng, vừa không đúng.

Sau khi về thành phố Z, sống trong môi trường thân thuộc, quả thực tôi đã

nhanh chóng quên đi người bạn không thân thiết ấy. Nhưng mỗi khi có cảm giác cô

đơn, đôi mắt không giống trẻ con của cô ấy lại hiện lên trong đầu tôi.

Dĩ nhiên, mỗi lần tôi nói với người khác tôi đã từng bị cô lập vì quá xinh đẹp

thì không một ai tin, bao gồm cả Cố Từ Viễn.

Để trút nỗi giận này, tôi cố tình nói thật to khi có một đám người đi ngang

qua chúng tôi:

- Chẳng phải anh thích con trai sao? Điều đó có gì sai đâu?

Trước ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, trạng thái kinh ngạc của Cố Từ

Viễn chỉ duy trì hai ba giây, sau đó cậu ta nhanh chóng tấn công lại:

- Chẳng phải em được người ta bao sao? Thế thì có sao chứ, anh không chê

em!

Cậu ta vừa dứt lời, tôi lập tức hóa đá.

Thực ra tôi bị Cố Từ Viễn ức hiếp như thế này không chỉ một, hai lần.

Lần đầu tiên tỏ tình với cậu ta, lúc ấy cậu ta chuẩn bị đi đánh bóng rổ, tôi

đứng giữa cầu thang chặn cậu ta lại. Tôi nói:

- Mình thích cậu.

Xung quanh có bao nhiêu con mắt nhìn chúng tôi. Cậu ta đã trả lời:

- Nhưng tôi không thích cậu.




Lần ấy tôi thật sự rất xấu hổ. Cả trường đều biết Tống Sơ Vi huyênh hoang

bị người ta từ chối trước mặt mọi người. Đáng sợ hơn là chuyện này truyền đến tai

mẹ tôi. Tối hôm ấy, bà không nấu cơm, một mình trốn trong phòng, đèn cũng

không bật, không biết làm gì trong đó.

Ngày hôm sau, tôi đang đi trên hành lang thì nghe thấy một học sinh ở lớp

mẹ tôi nói:

- Cô La khóc đến sưng cả mắt.

Tôi bước đi, khuôn mặt không chút biểu cảm, cố tình giẫm thật mạnh lên

chân bạn nữ ấy. Khi cô ta hét toáng lên vì đau, tôi mới vờ ra vẻ ngạc nhiên và nói:

- Giẫm lên chân cậu à? Xin lỗi nhé, mình còn tưởng là giẫm vào đống phân.

Cô ấy tròn mắt ngạc nhiên, chỉ vào người tôi nói:

- Tống Sơ Vi, cậu nói thế là có ý gì?

Tôi thản nhiên nói:

- Chẳng có ý gì cả, chỉ là bảo cậu đừng có bàn luận về chuyện của người

khác mà thôi.

Tình hình bỗng trở nên căng thằng, một giáo viên đi ngang qua hành lang,

nhìn thấy chúng tôi như nước với lửa, buột miệng nói:

- Sao thế, muốn đánh nhau à?

Hai cô gái thường ngày cũng được coi là học sinh ngoan bỗng chốc “tắt

lửa”. Cô ta lườm tôi bằng ánh mắt đầy khinh miệt rồi quay người bỏ đi. Tôi khoác

tay Quân Lương, hét lên với mọi người xung quanh:

- Đừng nhìn nữa, về lớp học đi.

Rồi quay người đi về lớp.

Từ đầu đến cuối buổi học tôi biết Quân Lương luôn quan sát nét mặt tôi, còn

tôi thì luôn cố gắng tỏ ra như không có chuyện gì.




Thực ra có một khoảnh khắc tôi muốn từ bỏ.

Từ bỏ chuyện đối đầu với mẹ, từ bỏ chuyện đấu tranh với mẹ, từ bỏ những

oán hận và phẫn nộ đè nặng trong lòng khiến tôi cũng không dám nhìn thẳng,

giống như phần lớn những cô nữ sinh trên thế giới này, làm một đứa con ngoan

ngoãn, hiếu thuận, có nụ cười ấm áp, hiền lành, quan tâm động viên mẹ lúc mẹ mệt

mỏi và bất lực chứ không phải đổ thêm dầu vào lửa.

Nhưng tôi không làm được. Mỗi khi mở ngăn kéo trong nhà, nhìn thấy

quyển sổ hộ khẩu, nhìn thấy cái tên rõ ràng tồn tại trong đó nhưng lại khô