XtGem Forum catalog
Ánh Trăng Nói Đã Quên Lãng

Ánh Trăng Nói Đã Quên Lãng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323534

Bình chọn: 10.00/10/353 lượt.

ng tồn tại

trong cuộc sống của tôi, nỗi nhớ nhung vốn tưởng đã tắt bỗng chốc lại bùng cháy

dữ dội.

Bố đã biến mất.

Sau khi rời khỏi thành phố H về thành phố Z, tôi đã biến thành đứa trẻ hư

hỏng. Những tin đồn nhảm nghe được từ miệng của những người hàng xóm thích

buôn chuyện, tôi chưa bao giờ tìm mẹ để xác nhận lại. Lòng tự tôn kỳ lạ đã khiến

tôi chọn cách cực đoan quá trớn để đối đầu bà.

Tôi thường xuyên cãi nhau với bạn học, có lúc còn đánh nhau với con trai.

Tôi có móng tay sắc nhọn, thường xuyên cào chảy máu người khác.

Có một lần, mẹ của một bạn nam đến tìm cô giáo kể tội. Tôi đứng trong văn

phòng, thản nhiên như không. Bà ta nói trước mặt tôi:

- Con nhà chỉ có một mẹ một cha không được quản thúc, chả trách thiếu

giáo dục như thế.

Câu nói ấy đã đả kích tôi, tôi chạy về lớp lấy cặp sách của bạn nam kia, chạy

một mạch đến bên cạnh hồ nước trong trường, sau đó tôi làm một việc khiến tất cả

mọi người đều trợn mắt há mồm.

Tôi kéo khóa cặp rồi lật ngược, sách vở trong đó rơi hết ra ngoài, đổ ào

xuống hồ, cảnh tượng thật hoành tráng.

Hôm ấy tôi bị phạt dọn vệ sinh một mình. Lúc mẹ đến đón tôi, mẹ đã nói với

cô giáo:




- Con gái tôi đến đây để học chứ không phải đến làm công nhân vệ sinh.

Mặc dù vậy tôi vẫn không cảm kích. Sau khi về nhà tôi đóng rầm cửa lại,

một mình ôm chăn khóc rất lặng lẽ nhưng cũng rất thảm thương.

Rất lâu rất lâu sau đó, sau khi tận mắt trải qua quá nhiều buồn vui ly hợp, tôi

mới hiểu, có lẽ hồi ấy tôi không thật oán hận bà mà là giận cá chém thớt.

Tình yêu và hận thù giống nhau, đều cần tìm một chỗ để bộc lộ cảm xúc.

Vì thế, cho dù Cố Từ Viễn có đáng ghét như thế nào, đáng hận như thế nào

thì tôi vẫn bám lấy cậu ta.

Bởi vì cậu ta đẹp trai, bởi vì cậu ta giàu có, bởi vì cậu ta là học sinh cưng

của mẹ tôi, vì thế cậu ta chính là ứng cử viên số một để tôi chọc giận mẹ.

Lúc chúng tôi đến nhà ăn, hàng người xếp hàng chen chúc nhau. Tôi nhìn

thấy Lương Tranh đang bưng hai khay, ra sức chen ra khỏi đám đông, đi về phía

Đường Nguyên Nguyên đang ngồi một bên sơn móng tay, hỏi như lấy lòng:

- Hết sườn rồi, mình gọi chân gà cho cậu được không?

Tôi không thể không cảm thán, Lương Tranh đúng là một lớp trưởng tốt, đối

xử với bạn bè dịu dàng, ấm áp như mùa xuân. Nhưng sao cậu ta không đối xử với

tôi tốt như thế? Lẽ nào tôi không xinh bằng Đường Nguyên Nguyên?

Cố Từ Viễn hầm hừ một tiếng:

- Chắc chắn mình tốt hơn cậu ta, mình sẽ không để bạn gái ăn thức ăn chán

như thế, đi, đưa cậu lên tầng hai.

Tôi lườm cậu ta:

- Chẳng phải là cậu có tiền sao? Biết câu này không, tìm vật báu vô giá thì

dễ nhưng khó mà kiếm được người chung thủy.

Cố Từ Viễn rất dứt khoát:

- OK, vậy thì cậu theo cậu ta đi.




Từ sau khi quen Lương Tranh, cứ nghe thấy “OK” và “OVER” là tôi muốn

chết, thế nên tôi vội cầu xin:

- Được rồi, được rồi, coi như mình chưa nói, đi ăn thôi.

Chúng tôi ngồi gần cửa sổ, Cố Từ Viễn không cho tôi cơ hội chọn món. Cậu

ta nhìn menu rồi nói:

- Món này, món này, món này và món này…

Tôi muốn hỏi cậu ta, lẽ nào tôi không phải là người sao? Vì sao không cho

tôi cơ hội phát ngôn?

Nhưng sau khi nhân viên phục vụ đi, cậu ta nở nụ cười ngây thơ, đáng yêu

như hoa mặt trời:

- Những món ăn mình gọi đều là những món ngon nhất.

Tôi chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ ấy của Cố Từ Viễn, giống như những

em bé lớp mầm non chờ cô giáo phát phiếu bé ngoan. Mùa hè nóng bức, tôi không

kìm được cơn rùng mình.

Cậu ta không lừa tôi, những món cậu ta gọi thật sự rất ngon. Dù sao thì trước

mặt cậu ta tôi chưa bao giờ hiền thục, dịu dàng, thế nên kiên quyết ăn như hổ đói.

Cậu ta thở dài:

- Cậu từ tốn chút đi, đâu phải ăn xong bữa cơm này là chia tay, sau này còn

có nhiều cơ hội.

Tôi suýt sặc:

- Cậu đừng có hủy hoại sự trong sạch của mình được không? Mình đâu phải

bạn gái của cậu.

Không phải tôi vờ ra vẻ không tự nhiên, cũng không phải tôi thù dai mà là

bởi vì tôi thật sự nghĩ rằng có thể bản thân Cố Từ Viễn vẫn chưa hiểu rõ rốt cậu ta

hiểu tôi hay thấy có lỗi với tôi.




Hồi học lớp mười hai, tôi muốn mua một chiếc ô màu hồng, đứng trong cửa

hàng lưu niệm gần cổng trường mặc cả rất lâu, cuối cùng mua được chiếc ô đó với

giá hai mươi tệ.

Chiếc ô ấy rất đẹp. Sau khi mua nó, ngày nào tôi cũng mong trời mưa, như

thế tôi có thể che ô, nổi bật giữa đám người u ám!

Mong ngóng gần một tuần, cuối cùng trời cũng mưa. Quả thực hôm ấy tôi

rất kích động.

Người như tôi chỉ cần kích động là rất dễ làm chuyện ngu ngốc. Tôi không

kìm nén được niềm vui sướng trong lòng, cầm bút lông viết lên đó mấy chữ: “Tôi

yêu Cố Từ Viễn”, sau đó vội vàng che ô lao ra ngoài trời mưa.

Ngay cả người bạn thân nhất của tôi là Tô Quân Lương cũng thấy tôi ngốc

đến mức không thể chấp nhận được và không muốn đi chung ô với tôi, huống hồ là

đương sự Cố Từ Viễn!

M