XtGem Forum catalog
Ánh Trăng Nói Đã Quên Lãng

Ánh Trăng Nói Đã Quên Lãng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323552

Bình chọn: 9.5.00/10/355 lượt.

hành phố H về thành phố Z, cảm

giác sung sướng trào dâng trong lòng. Nhưng khi phát hiện ra trong nhà thiếu một

người, niềm vui sướng bỗng chốc biến thành quả bóng bị kim châm, vỡ thành

những mảnh vụn.




Qua những lời đồn đại của bà con hàng xóm, tôi dần chắp ghép lại thành

biến cố của gia đình trong khoảng thời gian tôi vắng nhà.

Trong ký ức, buổi chiều mưa gió ấy, tôi đi đôi ủng màu trắng tung tăng chạy

trên đường. Tiếng còi ô tô réo rắt từng hồi nhưng không ai ngăn được tôi. Tôi chạy

đến nỗi cổ họng trào lên vị mặn của máu, toàn thân ướt đẫm nước mưa.

Cát bụi hồng trần, hồng trần cát bụi, trong buổi chiều mưa như trút nước ấy,

một đứa bé non nớt, bướng bỉnh như tôi đã trưởng thành.

Tôi đã từng thầm “gán ghép” Cố Từ Viễn và Quân Lương. Tôi nghĩ nếu hai

người đáng ghét này yêu nhau, đi giữa đám đông thì quả là vui tai vui thích mắt.

Thậm chí tôi còn lén hỏi Quân Lương:

- Vì sao cậu không đến với Cố Từ Viễn?

Cô ấy nhìn tôi với ánh mắt không thể tin được:

- Con trai trên thế giới này chết hết rồi sao? Vì sao mình phải chọc gậy bánh

xe?

Tôi nói ra cho cô ấy suy nghĩ của mình:

- Hai người đều là nam thanh nữ tú mà!

Cô ấy trợn mắt to hơn:

- Nếu trên thế giới này những người đẹp trai xinh gái đều ở bên nhau, thế thì

những người như cậu phải làm thế nào?

Tôi không kìm được xông lên bóp cổ cô ấy:

- Trong cuộc sống không bao giờ thiếu cái đẹp, chỉ thiếu con mắt phát hiện

ra cái đẹp!

Cô ấy cũng không chịu thua:

- Sau khi đánh bóng con mắt ấy, nhìn thấy cậu, mình không thể không chọc

thủng nó!




Rất lâu sau đó, tôi và Quân Lương thấu hiểu vị ngọt bùi và đau khổ của tình

yêu, bình tĩnh ngồi xuống, cùng uống với nhau một ấm trà hoa quả. Đột nhiên cô

ấy hỏi tôi:

- Sơ Vi, còn nhớ không? Trước đây cậu hỏi mình vì sao không thích Cố Từ

Viễn.

Dĩ nhiên là tôi vẫn nhớ. Hồi ấy rất nhiều cô gái thích Cố Từ Viễn, vì thế

người không thích Cố Từ Viễn như Quân Lương trở thành kẻ lạc loài.

Ánh chiều tà nạm hồng vạn vật trên thế gian, bầu trời nhanh chóng trở nên u

tối. Dưới ánh sáng của mấy phút ngắn ngủi ấy, Quân Lương nheo mắt cười.

- Hồi ấy mình nghĩ Cố Từ Viễn rất giống cậu bé, tràn đầy nhuệ khí nhưng

mình chú trọng phẩm chất chín chắn, vững vàng, lý trí hơn.

Tôi không nói một lời nào, im lặng lắng nghe cô ấy nói nhưng tôi biết cô ấy

sẽ không nhắc đến tên người ấy nữa.

Lúc ấy tôi không biết tên cậu ta bởi vì cô nàng Tô Quân Lương xảo quyệt

giấu cậu ta rất kỹ, không để lộ một chút thông tin nào.

Thích một người mà không muốn nhắc đến tên người ấy. Cho dù có bao

nhiêu tên gọi thân mật nhưng không một cái tên nào hợp với người ấy, không một

cách gọi nào có thể nói lên được khát vọng và nỗi nhớ mong về người ấy trong trái

tim cô.

Nhận được điện thoại của cô ấy, chàng trai chạy ra khỏi ký túc, vừa nhìn là

thấy cô ấy ngồi trên bậc thềm. Cô ấy quá chói sáng, sinh ra đã là sự giải thích hoàn

hảo nhất cho từ “mỹ nhân”.

Chàng trai đi đến trước mặt cô ấy, nhíu mày nhìn cô. Lúc đó cô ấy mới đưa

tay ra, tươi cười và nói:

- Tê chân quá, kéo em dậy.




Đối phương đứng trên cao nhìn xuống, lông mày nhíu chặt lại, không hề có

ý giúp đỡ:

- Làm nũng á? Anh không thích như thế.

Quân lương mỉm cười nhìn người ấy:

- Xin anh mà.

Nhưng đối phương không những không chịu mà còn vỗ ngực làm ra vẻ buồn

nôn:

- Em đừng có làm như thế, sẽ chết người đấy.

Nhưng sau khi giằng co hồi lâu, người ấy vẫn thỏa hiệp. Cậu ta kéo Quân

Lương dậy, gõ mạnh vào trán cô:

- Sợ em rồi.

Mặc dù là mùa hè oi bức nhưng Quân Lương vẫn không bận tâm, khoác tay

cậu ta.

Hôm ấy họ cùng mặc áo Polo in Logo chú cá sấu nhỏ trên ngực, giày cũng

cùng mẫu AF1. Quân Lương cúi đầu mỉm cười vì sự trùng hợp này.

Rất nhiều ngày sau đó, cô gái có nốt ruồi đón lệ ở khóe mắt vừa khóc vừa

chất vấn họ:

- Rốt cuộc ai là người chủ động trước?

Quân Lương nhìn khuôn mặt tái nhợt của cô ta, trong đầu nhanh chóng hiện

lên cảnh tượng hôm ấy mình giơ tay ra, mặt dày ngồi trên bậc thềm không chịu

đứng dậy.

Cô đang định mở miệng thì có người đứng chắn trước mặt cô, nói:

- Là anh.

Rõ ràng là lỗi của cô nhưng người ấy lại muốn thay cô gánh tội danh này.




Khi cô gái kia vung tay lên, đột nhiên Quân Lương đẩy chàng trai ra, hứng

chịu cái tát trời giáng ấy.

Về sau Quân Lương nói với tôi, chính trong khoảnh khắc ấy, cô đã hạ quyết

tâm sẽ không từ bỏ.

Cô ấy nói trước đây đã từng đọc bài viết của một cô gái. Trên thế giới này có

hơn sáu tỷ người nhưng trong một khoảnh khắc nào đó, chỉ một người có thể thắng

được thiên binh vạn mã, chiến thắng lẫy lừng. Trong khoảnh khắc ấy, Quân Lương

đã hoàn toàn hiểu được cảm giác này.

Quân Lương không thể giấu tôi quá lâu, có lúc thế giới thật nhỏ bé.

Chiều thứ Sáu, Lương Tranh kiên quy