
ết đòi họp lớp thảo luận về chuyện gia
nhập xã đoàn. Tôi sốt ruột đến toát mồ hồi, chỉ muốn chạy lên bục giảng, cho cái
tên lớp trưởng ngu ngốc lúc nào cũng “Cái này OK, cái kia OVER” hai cái bạt tai.
Ánh mắt của Đường Nguyên Nguyên ẩn chứa vẻ bỡn cợt:
- Trời ơi, người đàn ông của cậu chờ cậu ở cửa, cậu nóng lòng muốn đi hẹn
hò à?
Tôi sững người, sau đó nhìn ra ngoài cửa, thấy Cố Từ Viễn đứng đó, cười tít
mắt với tôi. Trong phút chốc, tôi không nhớ ra phải “đáp trả” Đường Nguyên
Nguyên.
Khó khăn lắm mới đợi đến lúc họp xong, tôi đeo cái túi nặng trịch, giống
như mũi tên rời khỏi cung, “vút” một cái chạy thẳng qua người Cố Từ Viễn.
Không ngờ cậu ta nhanh tay nhanh mắt tóm lấy tôi. Tôi tức đến phát điên lên:
- Bỏ mình ra, đồ lợn, mình phải đến ga tàu!
Cố Từ Viễn tròn mắt nhìn tôi hai giây, đột nhiên lớn tiếng chửi bới:
- Sặc, sao cậu lại như thế, mình còn đặt chỗ chuẩn bị mời cậu đi ăn!
Tôi mếu máo nói:
- Đại ca ơi, nếu còn cằn nhằn nữa thì sẽ không kịp tàu đâu!
Tình thế cấp bách, cậu ta nói:
- Để đại ca đi với cậu.
Chúng tôi chờ taxi ở cổng trường, một người vốn dĩ đang sột ruột đến nỗi
muốn giết người như tôi đột nhiên bị đôi tình nhân bên kia đường thu hút.
Họ… sao trông quen thế nhỉ?
Nhìn kỹ mới thấy, trời ơi, cô gái kia thật giống Quân Lương! Còn chàng trai
kia giống hệt Đỗ Tầm mà tôi đã gặp tối hôm ấy.
Tôi dụi mắt, không sai, đúng là hai người họ. Nhưng sự thân mật giữa họ thì
không giống như vừa mới quen.
Có lẽ là đôi mắt không thể nhìn thấy thứ gì khác ngoài người yêu, Quân
Lương không hề phát hiện ra người đang đứng đờ ra như khúc gỗ ở bên đường. Tôi
sững người nhìn nụ cười ngọt ngào của cô ấy, đột nhiên cảm thấy rất buồn.
Chẳng phải chúng tôi là bạn thân sao? Vì sao cô ấy yêu mà lại giấu tôi? Đâu
phải cô ấy tìm một người đàn ông già cỗi ngoài bốn mươi tuổi, vì sao không cho
tôi biết?
Còn anh chàng Đỗ Tầm này nữa, chẳng phải cậu ta là bạn thân của Cố Từ
Viễn sao? Điều đó có nghĩa là chỉ có mình tôi không biết đã xảy ra chuyện gì?
Tôi quay sang nhìn Cố Từ Viễn. Cậu ta nhún vai:
- Quân Lương nói cô ấy sẽ tự nói với cậu, thế nên mình cũng không nhiều
lời.
Tôi muốn nói thêm điều gì đó nhưng một chiếc taxi dừng lại trước mặt
chúng tôi. Cố Từ Viễn nhanh tay mở cửa xe đẩy tôi vào trong, sau đó nói với tài
xế:
- Đến ga tàu.
Trên đường đi tôi không nói gì, nhớ lại tối hôm ấy Đỗ Tầm nói: “Tống Sơ
Vi đúng không? Nghe danh đã lâu”. Thì ra hôm ấy cậu ta đã nói ý này…
Cậu ta biết tôi là Tống Sơ Vi, biết tôi là con ngốc theo đuổi Cố Từ Viễn từ
hồi trung học phổ thông, biết tôi là kẻ quay bài điêu luyện mỗi lần thi tiếng Anh
đều bảo Quân Lương dùng ký hiệu “1234” thay cho “ABCD”, biết tôi là con bé nổi
tiếng ở trường trung học Đức Nhã, cậy có mẹ là giáo viên trong trường mà không
coi ai ra gì…
Nhưng tôi không biết cậu ta, không biết cậu ta chính là người đã khuyên Cố
Từ Viễn không phải suy nghĩ gì mà tỏ tình với tôi, không biết cậu ta chính là người
đầu tiên thắp cháy nhiệt tình của Quân Lương bao nhiêu năm nay, không biết cậu
ta chính là người đỗ thủ khoa khoa tự nhiên của thành phố Z được tuyển thẳng vào
đại học A…
Cố Từ Viễn liếc nhìn tôi nhưng tôi không thèm để ý đến cậu ta.
Tôi ghét nhất là bị người khác lừa. Tô Quân Lương, Cố Từ Viễn, hai người
đã phạm đại kỵ rồi!
Tôi vừa chạy vừa thở hổn hển, đến sân ga thì chỉ còn hai phút nữa là tàu
chạy. Cảm giác mùi máu tanh trong cổ họng, tôi bị Cố Từ Viễn kéo lên tàu, chen
chúc trong khoang tàu chật cứng, không khí ngột ngạt, nồng nặc.
Điều khiến người ta suy sụp nhất là những người bán tất. Họ giống như lên
cơn thần kinh, ra sức kéo tất đến mức không thể kéo được nữa, sau đó hét lên:
- Hãy xem đây, tất của chúng tôi rất đặc biệt.
Ngồi trong khoang tàu này đúng là khiến người ta sống không bằng chết.
Bánh tàu cọ sát với đường ray phát ra âm thanh inh tai. Tôi dựa vào cửa sổ,
một lúc lâu sau mới trở lại bình thường.
Tôi không nói chuyện với Cố Từ Viễn. Cậu ta cũng im lặng nhìn cảnh vật
lướt qua bên ngoài cửa sổ. Rồi đột nhiên cậu ta khẽ nói:
- Tống Sơ Vi, mình đã từng nhìn thấy cậu khóc.
Trong tiếng ồn ào hỗn độn, giọng nói của cậu ta rất khẽ nhưng lại truyền vào
tai tôi rất rõ rệt.
Tôi gườm gườm nhìn cậu ta, dĩ nhiên là tôi biết điều này, tên khốn nào đã
làm cho tôi phải khóc, cậu ta vẫn nhớ chứ.
Cậu ta hướng mắt nhìn về phía nào đó, không nhúc nhích:
- Không phải cái lần mình vứt ô của cậu…
Cậu ta quay sang nhìn tôi, nở nụ cười ấm áp.
- Có một hôm trời mưa, mình đi ra cổng trường, đang chuẩn bị gọi xe thì
nhìn thấy mẹ Quân Lương lái xe đến đón cô ấy. Cô ấy bảo cậu lên xe nhưng cậu
không chịu…
Chuyện mà cậu ta nói tôi vẫn còn nhớ.
Là một cô giáo, thông thường mẹ tôi vẫn chọn cách giảng đạo lý để nói
chuyện với một đứa bướng bỉnh như tôi, có điều… cũng c