
e:section-break" clear="all">
quái” trong máu hay vì lý do gì khác mà đột nhiên trong khoảnh khắc ấy Quân
Lương cảm thấy rất lưu luyến.
Chàng trai kia đi được vài phút, đột nhiên cô ấy cầm túi đuổi theo. Không
ngờ anh ta chưa đi xa, đang nói chuyện với bạn ở cửa quán bar.
Chỉ cần tinh ý một chút, thì nhìn thấy vẻ mặt của Quân Lương sẽ hiểu vì sao
cô ấy chạy ra ngoài. Anh chàng nhìn cô rồi mỉm cười, bầu trời đêm lấp lánh ánh
sao, cô gái này giống như một làn gió mát.
Quân Lương bước lại, thở phào rồi đưa điện thoại của mình đến trước mặt
anh ta:
- Này, lần này là tôi xin số điện thoại của bạn, có cho không?
Sau một hồi giằng co, Quân Lương hài lòng cất điện thoại đi:
- Xin chào, mình là Tô Quân Lương.
Sau khi Quân Lương thẳng thắn kể từ đầu đến cuối, tôi ngây người không
biết nói gì.
Cô ấy nói:
- Sơ Vi, thời đại này mọi người đều nói “36 kế trong tình yêu” nhưng mình
vẫn tin cái gọi là duyên phận.
Tôi không nhìn thấy vẻ mặt của cô ấy trong điện thoại, nhưng giọng nói của
cô ấy ẩn chứa một thứ gì đó khó có thể diễn tả được và trước đấy chưa từng có.
Lúc cúp máy, tôi bỏ qua ánh mắt hình mũi tên của mẹ, gượng nói:
- Quân Lương, cậu thấy hạnh phúc là được!
Để tránh mẹ tôi lan man phân tích cuộc sống trong trường đại học của chúng
tôi, tôi lấy cớ “ngày mai còn phải đến viện dưỡng lão” rồi nhanh chóng chui vào
phòng ngủ.
Trước đây, hồi học cấp ba, tôi thường hỏi Quân Lương vì sao từ trước tới
nay cậu chưa bao giờ tiếp nhận bất kỳ người con trai nào? Cô ấy thường nói, người
hiểu mình biết vì sao mình lo lắng, người không hiểu mình tưởng mình đang có
mưu đồ gì.
Thực ra lúc ấy tôi đã biết Quân Lương là một cô gái rất rõ ràng. Trên người
cô ấy luôn luôn có một sức mạnh khác thường khó có thể diễn tả được.
1 – Nhịp đập của trái tim trong buổi tối đầu thu tĩnh lặng ấy nghe
thật xúc động nhưng lại đau buồn.
Tôi không có dũng khí nói ra cảm giác có lỗi với Cố Từ Viễn hồi học cấp
ba. Cho dù lời nói đã đến miệng, tôi vẫn sống sượng nuốt vào.
Sau khi kết thúc kỳ thi đại học, lớp chúng tôi lấy tiền quỹ lớp thuê một
phòng karaoke cạnh trường tổ chức liên hoan chia tay, mời cả cô giáo đến dự.
Không giành được micro, tôi ra sức uống rượu với bọn con trai trong lớp,
uống đến nỗi bọn họ đều xua tay:
- Cậu là thùng rượu à?
Thực ra dáng vẻ thê thảm của tôi khi nôn thốc nôn tháo trong nhà vệ sinh chỉ
có một mình Quân Lương nhìn thấy.
Cô ấy khẽ vỗ lưng tôi, không hề trách móc hay khuyên răn. Có lẽ cô ấy hiểu
tôi làm như vậy thực ra là để giải tỏa nỗi buồn trong lòng.
Về sau tôi đến phòng hát của lớp Cố Từ Viễn, gọi cậu ta ra ngoài. Lúc đóng
cửa, tôi nhìn thấy sắc mặt của mẹ tôi rất khó coi. Nhưng tôi không bận tâm nhiều
như vậy, lương tâm tôi thôi thúc tôi nhất định phải nói rõ ràng với Cố Từ Viễn.
Đây là lần đầu tiên sau khi cậu ta vứt chiếc ô màu hồng của tôi, tôi phá vỡ sự
im lặng nói chuyện với cậu ta. Tôi cũng không ngờ vừa mở miệng mình đã bắn
như súng liên thanh:
- Dù sao sau này mỗi người một ngả, có gì thì cứ nói hết ra… Thực ra mình
không hề thích cậu, mình mặt dày theo đuổi cậu chẳng qua là để chọc tức mẹ mình
mà thôi. Mình rất ấu trĩ đúng không… Nhưng thật sự phải xin lỗi cậu, dù sao cũng
đã liên lụy đến cậu, bắt cậu phải đóng cái vai vô tội này…
Cố Từ Viễn không nói gì, ánh đèn màu cam trong đại sảnh khiến khuôn mặt
của cậu ấy có vẻ không chân thực. Tôi đan tay vào nhau, thừa nhận thực ra tôi có
một chút sợ hãi, sợ cậu ấy giận, đặt mình vào hoàn cảnh của người khác, nếu là tôi
chắc chắn tôi sẽ lôi cả mười tám đời nhà đối phương ra mà hỏi.
Nhưng từ trước tới nay Cố Từ Viễn lúc nào cũng lạnh lùng với tôi, sau khi
biết tất cả mọi chuyện lại không hề giận dữ.
Không những không giận dữ, cậu ấy còn rất hòa nhã nói:
- Cậu uống ít rượu thôi, đỏ hết cả cổ rồi.
Không biết vì cảm động hay day dứt, tự trách mình hay trút bỏ gánh nặng,
nước mắt tôi tuôn trào như mưa.
Sáng hôm đăng ký nguyện vọng, tôi lại gặp Cố Từ Viễn ở cổng trường. Cậu
ta vờ ra vẻ vô tình hỏi tôi:
- Cậu đăng ký trường nào?
Vừa nhìn thấy dáng vẻ công tử của cậu ta, tôi liền nhớ đến status mà cậu ta
đã viết trên trang web của trường: “Trường nào có nhiều gái xinh”. Tôi khinh
thường loại người nông cạn và thô tục này!
Vì thế tôi dứt khoát trả lời:
- Liên quan quái gì đến cậu?
Có thể là sau khi lấy được giấy phép lái xe tâm trạng rất thoải mái, cậu ta
cũng không tính toán với tôi, lại còn cười tít mắt nói:
- Thế cậu biết mình đăng ký trường nào không?
Tôi lại trừng mắt lườm cậu ta, nghĩ có phải người này đầu óc có vấn đề
không. Chẳng phải tôi đã nói rõ ràng với cậu ta là tôi không có hứng thú với cậu ta
rồi sao? Việc gì cậu ta phải tỏ vẻ như “ngôi sao đáp fan hỏi” như thế?
Thôi, nghĩ lại thì cũng coi là tôi nợ cậu ta, thôi thì thỏa mãn tâm hồn thiế