
u
tình yêu thương của cậu ta, quan tâm cậu ta một chút vậy:
- Thế cậu đăng ký trường nào?
Cậu ta hít một hơi thật sâu, nói với giọng điệu bỡn cợt:
- Cậu đi đâu, mình sẽ theo đến đó.
Tôi nhìn cậu ta. Vẻ mặt của cậu ta ẩn chứa sự mong đợi, dường như đang
chờ tôi đáp lại một cách nhiệt liệt. Còn tôi, dĩ nhiên cũng không phụ lòng cậu ta.
Tôi nói:
- Ừm.
Lúc ấy chỉ nghĩ là đùa, ai ngờ cậu ta lại nghiêm túc.
Cho dù tôi chỉ tin một chút thôi thì cũng không đến nỗi phải kinh ngạc như
thế trong buổi lễ đón tân sinh viên.
Buổi tối hôm diễn ra trận chung kết World Cup 2006, không biết cậu ta đã
bỏ ra bao nhiêu tiền thuê toàn bộ quán bar của bạn cậu ta, gọi bạn bè đến uống
rượu xem bóng đá.
Không biết cậu ta bị làm sao mà gọi cả tôi đến.
Thôi được, đi thì đi, dù sao thì đội Ý nhiều anh đẹp trai, tôi không phải bỏ
tiền mua rượu.
Thực ra tôi không phải là fan bóng đá. Ngoài David Beckham, Owen và
Ronaldinho đã từng làm người đại diện cho hãng máy tính Lenovo, tôi không biết
cầu thủ nào cả. Nhưng tối hôm ấy tôi lại tỏ ra rất phấn khích:
- A… Anh này đẹp trai… A… Anh này cũng đẹp trai… Woa, sao lại đẹp trai
như thế!
Tôi hét lên không ngừng khiến Cố Từ Viễn rất coi thường:
- Coi cầu thủ là người mẫu, coi đá bóng là trình diễn thời trang đấy à?
Cậu ta thích coi thường thì đi mà coi thường, tôi chẳng thèm bận tâm. Miếng
đào trong đĩa hoa quả thật là ngon, nhân lúc họ dán mắt vào sân cỏ trên màn hình,
tôi lấy dĩa bới tung đĩa hoa quả không chút kiêng nể.
Khi trận chung kết bước vào những phút đá bù giờ, thần kinh của tất cả bọn
con trai đều căng đến mức không thể căng thêm được nữa. Cú đá penalty Zidane
khiến fan của đội Ý trong đó có Cố Từ Viễn vừa phấn khích vừa suy sụp. Nhìn
dáng vẻ vỗ ngực giậm chân của họ, tôi cảm giác mình đang ở trong bệnh viện tâm
thần!
Sau khi Materazzi chửi bới, Zidane bị thẻ đỏ rời sân, cuối cùng đội Ý đã trở
thành quán quân World Cup 2006. Trong tiếng hoan hô náo nhiệt, Cố Từ Viễn
giống như một kẻ điên đổ chai Heineken lạnh từ đầu xuống chân.
Tôi đang lục khắp nơi tìm giấy ăn để lau bọt bắn vào người mình thì cái tên
Cố Từ Viễn không biết xấu hổ đã hôn tôi.
Danh dự của tôi…
Sự trong sạch của tôi…
Một người như bông hoa lan dưới thung lũng như tôi…
Tôi rất muốn giết cậu ta… Tôi… Tôi muốn khóc!
Sau khi vào nhà vệ sinh vã nước lạnh lên mặt, tôi soi mình trong gương.
Khuôn mặt không có vẻ tức giận như trong tưởng tượng. Điều này thật sự có chút
kỳ lạ. Thôi thôi, coi như là bù đắp vết thương tinh thần mà tôi đã gây ra cho cậu ta
trong suốt hai năm!
Trở lại với đám người huyên náo, tôi lấy túi xách, bỏ đi không nói một lời.
Lúc đóng cửa, tôi nhìn thấy Cố Từ Viễn đang nhìn trái nhìn phải. Tôi không kìm
được chửi rủa trong lòng, cậu tưởng mình là QQ đang đăng nhập à.
Tôi không biết rằng thực ra lúc ấy cậu ta đang tìm kiếm hình bóng của tôi
trong đám đông hỗn loạn. Tôi chỉ biết hành động mạo phạm của cậu ta sau khi
uống hại tôi biến thành trò cười cho Quân Lương từ lúc nghỉ hè đến lúc học đại
học.
Lúc tàu đến bến, Cố Từ Viễn đánh thức tôi dậy. Tôi dụi mắt, không nhớ
mình đã ngủ thiếp đi từ lúc nào. Cậu ta cử động cánh tay tê cứng, khó chịu nói:
- Đầu cậu thật nặng!
Tôi nhìn khuôn mặt trẻ con của cậu ta, cuối cùng nói ra câu ấp úng trong
lòng bấy lâu nay:
- Cố Từ Viễn, xin lỗi, bắt cậu diễn một vai vô tội lâu như vậy…
Cậu ta không nói gì, chỉ kéo tôi vào lòng, ôm lấy tôi.
Cằm cậu ta chạm vào đỉnh đầu tôi. Chúng tôi không nhúc nhích, cả hai đều
rất chân thành, sợ làm kinh động đối phương.
Một lúc sau, tôi nghe thấy cậu ta nói:
- Tống Sơ Vi, đừng bướng bỉnh nữa, chúng mình ở bên nhau nhé.
Đêm thu tĩnh lặng ấy, qua lớp áo, làn da, cơ thịt, xương sườn, tôi nghe thấy
nhịp đập của một trái tim, nghe thật xúc động nhưng lại đau buồn, dường như
muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Lúc tôi và Cố Từ Viễn đang tình cảm bên nhau thì cô nàng Quân Lương vô
tâm không chịu cùng tôi về thành phố Z đang cùng Đỗ Tầm tay trong tay ân ái đi
dạo ở trung tâm thành phố.
Mỗi người họ cầm một cốc nước, có lẽ vì quá đẹp đôi nên rất nhiều người
qua đường phải chú ý.
Quân Lương đang định nói thì bỗng nhiên sắc mặt của Đỗ Tầm thay đổi:
- Anh vào nhà vệ sinh một chút, em xem giày trước đi, lát nữa anh tìm em.
Quân Lương là cô gái rất giỏi đoán ý qua lời nói, sắc mặt. Cô ấy vừa nhìn
ánh mắt của Đỗ Tầm là biết cậu ta cố tình muốn tách cô ra. Nhưng cô không hỏi gì,
cũng không nói gì, chỉ mỉm cười gật đầu:
- Ok.
Quân Lương chưa từng hỏi Đỗ Tầm: Vì sao khi ở bên em, điện thoại của anh
lúc nào cũng để ở chế độ rung.
Có một số chuyện không cần nói thẳng ra, có một số việc nhất định phải
làm, có một số sự thật không cần phải truy cứu. Đôi khi trong cuộc sống, càng che
mắt thì càng gần đến hạnh phúc.
Đạo lý này từ năm mười sáu tuổi cô ấ