
lớn nhất của tuổi thơ tôi.
Mỗi lần bà nội bắt tôi học thuộc thơ, tôi lại muốn khóc. Mặc dù học thuộc
rồi sẽ được thưởng một túi kẹo to nhưng nếu không thuộc sẽ bị bà dùng thước may
vụt vào tay. Hồi ấy đối với tôi mà nói, đó là hình phạt tàn khốc nhất trên thế giới.
Về sau, tôi xa bà, sống cùng với bố mẹ. Họ mua cho tôi rất nhiều, rất nhiều
kẹo. Một biểu chiều, một mình tôi ăn hết một túi kẹo to nhưng vẫn cảm thấy rất vô
vị.
Từ đó tôi không thích ăn kẹo nữa.
Quân Lương “đọc diễn cảm” xong, Đường Nguyên Nguyên “họa bì” xong,
tôi hồi tưởng lại những năm tháng tuổi thơ xong, một bạn gái khác cùng ký túc đã
đến giảng đường chiếm chỗ.
Tôi hẹn Quân Lương sau khi tan học gặp nhau dưới đại sảnh cùng đi ăn,
không ngờ cô ấy nói với tôi:
- Ngày nào cũng ăn cơm với con gái thật vô vị, hôm nay mình hẹn con trai.
Tôi tròn mắt ngạc nhiên! Không phải chứ! Hồi học cấp ba, trong một buổi tự
học, có anh chàng trèo tường mua sữa chua cho cô ấy, sau đó bị cô giáo bắt được
mắng cho một trận té tát, vậy mà vẫn không thể khiến cô ấy cảm động cùng đi xem
một bộ phim. Bây giờ mới vào học được mấy ngày, không biết nhân vật nào đã
khiến Tô Quân Lương nhìn người bằng nửa con mắt này phải thay đổi cách nhìn?
Rõ ràng biết là tôi đang nghi ngờ nhưng Quân Lương vẫn không cho tôi câu
trả lời.
Cô ấy chớp mắt nhìn tôi:
- Đừng có lưu luyến mình, đi tìm Cố Từ Viễn của cậu đi.
Nhờ có sự nhắc nhở của cô ấy, tôi lập tức nhớ đến buổi tối hôm trước. Lúc
đưa tôi về Cố Từ Viễn nói:
- Ngày mai cùng đi ăn, buổi trưa gặp nhau ở đại sảnh, không gặp không về.
Tôi đang nghĩ cách làm thế nào để hóa giải tình thế khó xử thì Quân Lương
đáng chết lại ghé sát vào tai tôi thì thầm:
- Lần đầu tiên cậu ta hôn vào má cậu, lần thứ hai là hôn vào môi, lần này nấu
cháo lưỡi đi.
Không phải tôi vờ ra vẻ hiền thục nhưng khoảnh khắc ấy máu toàn thân dồn
hết lên đỉnh đầu. Tôi thề là tôi đã nghĩ đến chuyện giết cô ấy.
Suốt giờ học buổi sáng tôi chỉ nằm bò ra bàn, đờ ra như một khúc gỗ. Mặc
dù trông giống như đang chăm chỉ đọc sách nhưng thật ra tâm trí tôi đã bay đến
phương trời xa tít.
Mặc dù rất không muốn thừa nhận, cũng không muốn nhắc đến nhưng Cố
Từ Viễn hôn tôi hai lần, đây là chuyện được viết vào hồ sơ sống của tôi, có rất
nhiều nhân chứng khiến tôi không thể chối cãi.
Lúc Cố Từ Viễn xuất hiện trong cuộc đời tôi, bánh xe vận mệnh vừa bắt đầu
chuyển động, kim chỉ về năm 2005.
Gạt lớp lá rụng đầy trên mặt hồ ký ức, dấu vết khắc sâu trong sinh mệnh
hiện lên trước mắt như mới ngày nào. Người mẫu Lâm Chí Linh ba mươi tuổi bỗng
nổi tiếng, lúc chụp quảng cáo không may bị ngã ngựa, tất cả giới truyền thông bắt
đầu chú ý đến ngực của cô ấy. Những Lý Vũ Xuân, Trương Lương Dĩnh, Chu Bút
Sướng giành giải trong cuộc thi tiếng hát toàn quốc Super Girl. Đến tận rất nhiều
năm sau, họ vẫn là ba “Super Girl” đứng đầu được mọi người công nhận, không ai
có thể vượt qua được.
Năm ấy tôi đã làm gì?
Chuyện không dám nhớ lại là năm ấy tôi đã theo đuổi Cố Từ Viễn.
Thực ra tôi luôn không chịu thừa nhận, tôi sẽ nhớ mãi lần đầu tiên tôi nhìn
thấy Cố Từ Viễn. Dáng vẻ của cậu ấy giống như viên ngọc.
Cố Từ Viễn lúc ấy có thể nói là công tử độc nhất vô nhị.
Tôi phải thừa nhận mình là người đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài, rất
dễ bị mỹ sắc mê hoặc, đầu óc nông cạn, suy nghĩ không chín chắn. Lúc cậu ta ở
văn phòng của mẹ tôi chờ làm thủ tục chuyển trường. Đúng lúc ấy tôi đi ngang qua
cửa, nhìn thấy dáng vẻ của cậu ta, bỗng chốc cảm thấy sững sờ, quay sang nói với
Quân Lương:
- Trường mình có một nam sinh rất đẹp trai, vô cùng đẹp trai!
Từ trước đến nay Quân Lương là người rất kén chọn, hiếm khi khen bạn
nam nào, nhưng sau khi tôi sống chết kéo cô ấy đi xem, cô ấy cũng ngạc nhiên thốt
lên:
- Trời ơi, quả không sai, xem ra cái trường “ổ gà” của chúng ta sắp có một
chú phượng hoàng.
Tôi thật không hiểu sao cô ấy lại có thể suy nghĩ ra cách so sánh củ chuối
như vậy nhưng cho dù thế nào thì cô ấy đã đồng tình với tôi, tôi vẫn cảm thấy rất
vui mừng.
Lúc ấy tôi đã quyết định: Cậu ta là của tôi!
Quân Lương tròn mắt nhìn tôi:
- Cậu ta chuyển đến lớp của mẹ cậu, cậu có biết không?
Dĩ nhiên là tôi biết, nếu cậu ta không chuyển đến lớp của mẹ tôi thì chưa
chắc tôi đã chú ý đến cậu ta. Tôi muốn để mẹ tôi biết tôi muốn làm bà mất mặt, thế
thì sao!
Buổi tối liên hoan tốt nghiệp, tôi thẳng thắn nói với Cố Từ Viễn ý định theo
đuổi cậu ta, đồng thời hỏi cậu ta:
- Hồi ấy cậu có ấn tượng gì với mình không? Hôm ấy mình mặc áo khoác
màu đỏ!
Đôi mắt của cậu ta bị che phủ bởi một làn sương mờ ảo khiến cậu ra trông
giống người bị bệnh đục thủy tinh thể, còn câu trả lời của cậu ta giống như người
mắc bệnh viêm não:
- Mình chẳng chú ý đến cái gì cả.
Lúc tiếng chuông tan học vang lên, điện thoại của tôi nhậ