
n cậu bị chụp lén, mình cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
Cái loại đê tiện ấy không thể để yên được!
Cuối cùng ngọn lửa hừng hực đã thiêu đốt lý trí của tôi, tôi lao đến chân đá
tay đấm:
- Cậu là đồ khốn! Ai cần cậu quan tâm! Mình thích bị người ta chụp trộm
đấy!
Cậu ta bật cười:
- Thật nực cười!
Mùa hè, chiều muộn mà ánh mặt trời vẫn rất chói mắt, Cố Từ Viễn đứng bên
nắng chiếu vào che nắng cho tôi. Toàn thân cậu ấy cũng được bao phủ một vòng
sáng vàng rực. Vòng sáng ấy rất dịu dàng, khiến người ta rất muốn chạm vào.
Tôi không biết biểu cảm trên khuôn mặt của mình như thế nào nhưng
khoảnh khắc ấy khuôn mặt của Cố Từ Viễn trở nên rất dịu dàng, giống như một
con người khác. Trong ký ức của tôi, cậu ta chưa bao giờ nói với tôi một câu tử tế,
chưa bao giờ nhìn tôi say đắm.
Thời gian trôi đi rất chậm, cậu ấy nói:
- Tống Sơ Vi, mình hôn cậu hai lần rồi, nếu không chịu trách nhiệm với cậu
thì mình sẽ thấy dằn vặt lương tâm. Nhưng chịu trách nhiệm với cậu thì thú thực là
mình ăn không ngon ngủ không yên. So sánh lợi hại thiệt hơn nên chọn cái nào nhẹ
hơn, mình không thể có lỗi với lương tâm của mình được.
Cái đầu của tôi vẫn đang “tiêu hóa” hàm ý ẩn chứa trong câu nói của cậu ta,
vẫn chưa rút ra kết luận, cậu ta đã khoác vai tôi:
- Cứ thế nhé, mình nói là được.
Suốt cả buổi tối tôi cứ nghĩ ngợi vẩn vơ, không biết đã mơ hồ ngủ thiếp đi từ
lúc nào, cảm giác mình vừa mới nhắm mắt đã nghe thấy Quân Lương lẩm nhẩm
toàn những thứ cổ quái.
Trời ơi, tôi lớn bằng ngần này rồi vẫn chưa nghe thấy ai nói như thế.
Haizzz, tôi biết đây là bài luyện thanh của sinh viên khoa Phát thanh, nếu ai
không biết còn tưởng trẻ bị thiểu năng đang chơi trò chơi.
Tôi nghĩ nếu cứ tiếp tục như thế này thì sớm hay muộn tôi cũng phát điên,
sau đó được đưa về bệnh viện tâm thần nổi tiếng ở thành phố Z, cách viện dưỡng
lão bà nội tôi sống vài trăm mét. Mẹ tôi đến thăm tôi xong lại đi thăm bà, rất tiện
đường.
Nhớ đến bà nội, tôi thấy sống mũi cay cay.
Sở dĩ tôi chọn khoa Ngữ văn là vì thành tích môn văn xuất sắc của tôi. Trước
tình hình môn toán và Anh văn rất không ổn định, tôi vẫn có thể duy trì được thành
tích ngữ văn xuất sắc là nhờ sự nghiêm khắc của bà nội hồi tôi còn nhỏ.
Tôi còn nhớ bài thơ đầu tiên mà tôi thuộc không phải “Nga, nga, nga”, cũng
không phải “Nhất vọng nhị tam lý, yên thôn tứ ngũ gia” mà là “Tạc dạ tinh thần tạc
dạ phong, họa lâu tây bạn quế đường đông, thân vô thái phượng phong phi dực,
tâm hữu linh tê nhất điểm thông”1.
(1). Dịch nghĩa: “Đêm qua sao đầy trời, đêm qua gió nổi; Bên tây lầu họa,
phía đông nhà quế; Thân ta không có đôi cánh phượng lộng lẫy bay cao; Nhưng
trong lòng có điểm sừng tê để cảm thông”. (Các chú thích trong cuốn sách này là
của người dịch.)
Hồi còn nhỏ người tôi hận nhất không phải là bố mẹ mà là nhà thơ của triều
Đường, Lý Thương Ẩn!
Đúng, chính là nhà thơ Lý Thương Ẩn viết mấy chục bài Vô đề. Ông ta
chính là nỗi ám ảnh