
dùng
tuổi thanh xuân kết lại mà thành giống như một bộ phim. Lúc bắt đầu là hình ảnh
đầy màu sắc, ai ngờ rằng đến lúc kết thúc, đột nhiên màn hình chuyển sang màu
đen trắng.
Nghe nói sau khi chết đi, linh hồn sẽ góp nhặt dấu chân trong suốt cuộc đời.
Vậy thì tôi phải góp nhặt bao nhiêu dấu chân mới lấp đầy cuộc đời sứt mẻ
này…
Tôi biết chỉ cần nhắm mắt lại là tôi lại nhớ đến cảnh tượng mình giương mắt
nhìn Cố Từ Viễn ngã trước mặt mình… Tôi còn nhớ đến cảnh tượng ở hành lang
bệnh viện, Quân Lương ôm chặt lấy tôi, không để tôi lao tới liều mạng với Lâm
Mộ Sắc đầu tóc rũ rượi… Còn nữa, dĩ nhiên tôi sẽ không quên cảnh tượng Lâm
Mộ Sắc cười gian xảo rồi khóc nói với tôi: “Tống Sơ Vi, đây là báo ứng tôi trả lại
cho cô…”.
Làm sao tôi biết được lúc tôi đang ngồi giữa vạch vàng của thành phố Z, gọi
điện thoại cho người tôi yêu nhất thì anh đang ở trong khách sạn cùng Lâm Mộ Sắc
không còn mảnh vải che thân.
Nhân tính là cái gì? Nhân tính chính là Cố Từ Viễn đang nằm trong phòng
cấp cứu còn tôi thì vẫn đang nghĩ, nếu lúc ấy tôi không gọi điện thoại cho anh thì
có phải anh sẽ lên giường với Lâm Mộ Sắc?
Thật nực cười.
Lâm Mộ Sắc bước lại, túm lấy tay tôi, nghiến răng nghiến lợi nói với tôi:
- Nếu lúc ấy không phải cô gọi anh ta đi thì sau khi anh ta đi, tôi đã không
tùy tiện gọi một người đàn ông… Tôi cũng không lây bệnh AIDS đáng chết này…
Giống như tiếng sấm rền vang giữa trời mưa bão. Một người vốn không nói
được lời nào như tôi ngây người nhìn khuôn mặt biến dạng trước mặt. Cô ta nói…
thật sao?
Nhìn cô ta trượt xuống đất, nỗi phẫn nộ, đau xót và quyết tâm chỉ muốn liều
chết với cô ta bỗng dưng tan theo khói bụi…
Không biết bao lâu sau, tôi ngồi xuống nói với Lâm Mộ Sắc đang vò đầu bứt
tai:
- Cho dù có thê thảm đến đâu cũng là do cô tự chuốc lấy.
Tôi biết lúc ấy mình rất ác độc nhưng vẫn không thể ngăn được buột miệng
nói lời tổn thương hơn.
- Nỗi đau khổ của người khác chưa chắc đã không bằng cô, nhưng cô thể
hiện đặc sắc hơn.
Sau lần đó, tôi không gặp Lâm Mộ Sắc nữa. Tôi vĩnh viễn sẽ không biết
rằng trước khi tôi ngẩng đầu nhìn bàn tay đang chới với giữa không trung của cô
ta, rốt cuộc là cô ta đẩy hay là kéo.
Có lẽ một ngày nào đó tôi sẽ biết, chỉ cần Cố Từ Viễn tỉnh lại thì tôi sẽ biết
hết mọi chuyện.
Thời gian cứ trôi đi lặng lẽ. Mỗi buổi sáng thức dậy, tôi vẫn nhìn thấy
Đường Nguyên Nguyên trang điểm trước gương. Chỉ là khi nhìn thấy chiếc giường
trống trải vốn là của Quân Lương, trong lòng vẫn thấy buồn.
Có lúc đi học, Lương Tranh lại ngồi cạnh tôi. Nhìn dáng vẻ của anh ta chăm
chỉ ghi chép bài vở, tôi cảm thấy thật ra anh ta cũng không đáng ghét như tôi nghĩ
lúc đầu. Đặc biệt là một lần sau khi chúng tôi nói chuyện, bỗng nhiên tôi thấy mắt
nhìn người của mình không chuẩn chút nào.
Lương Tranh nói với tôi:
- Tống Sơ Vi, cậu tưởng mình không giống với các bạn khác ngày nào cũng
chơi game, đánh bóng rổ, yêu đương sao? Cậu tưởng mình muốn cuộc sống sinh
viên của mình nghèo nàn như thế này sao? Nhưng mình không có cách nào cả, nếu
mình không nỗ lực thì sau khi tốt nghiệp sẽ không tìm được công việc tốt, không
kiếm được tiền, không giảm được gánh nặng cho bố mẹ mình!
Vốn dĩ tôi rất muốn nói: “Cho dù cậu học hành chăm chỉ nhưng tốt nghiệp
rồi cũng chưa chắc tìm được công việc tốt”, nhưng tôi nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn
cười và nói với cậu ta:
- Ừ, cậu nói đúng, tuổi trẻ mà không nỗ lực thì sẽ không làm được việc gì,
cậu OK rồi!
Không biết từ lúc nào tôi đã học được cách chung sống hoà bình với người
khác. Bởi vì cuối cùng tôi đã hiểu thực ra mỗi người đều có nỗi khổ riêng.
Sau khi trải qua sinh ly tử biệt, cuối cùng một người không hoàn hảo như tôi
đã tha thứ cho cuộc sống không hoàn hảo này.
Lúc tôi nói câu này với Viên Tổ Vực đang ở trong tù, anh im lặng một lúc
rồi nói với tôi:
- Em có biết không, mỗi buổi sáng khi đánh răng, anh nhìn bàn chải và nghĩ,
nếu nó cắm vào cổ họng thì liệu anh có chết không…
Có lẽ khi nghe thấy câu nói ấy nét biểu cảm trên khuôn mặt của tôi khiến
anh cảm thấy lời nói đùa này không buồn cười chút nào nên anh vội vàng nói:
- Em yên tâm đi, anh sẽ không làm chuyện ngu ngốc ấy đâu. Nếu Cố Từ
Viễn không tỉnh lại, anh còn định sau khi ra tù sẽ lấy em làm vợ cơ. Hi hi, em
không biết chứ mẹ anh rất thích em.
Tôi nhìn anh, anh chàng lúc nào cũng cắt tóc ngắn, anh chàng lúc nào cũng
tìm mọi cách an ủi tôi cho dù ở trong hoàn cảnh nào… Tôi không muốn khóc
nhưng nước mắt cứ rơi xuống.
Tôi nghẹn ngào nói:
- Đồ ngốc, anh nhất định phải giữ lại mạng sống của mình. Điện thoại của
em lúc nào cũng có vấn đề, nếu anh tự sát thì ai sửa cho em?
Cuộc đời mỗi người có bao nhiêu câu nói chân thật được biểu đạt bằng cách
nói đùa như thế này?
Một số lời nói là thật nhưng bị người khác coi là n