80s toys - Atari. I still have
Ánh Trăng Nói Đã Quên Lãng

Ánh Trăng Nói Đã Quên Lãng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323512

Bình chọn: 9.00/10/351 lượt.

cay cay. Bác ấy rót cho tôi một cốc nước.

Chiếc cốc có vết cáu bẩn nhưng tôi không nói gì mà đưa lên miệng uống.

Có lẽ vì tiết kiệm điện nên không dùng bóng đèn công suất lớn. Ánh đèn

trong phòng rất tối. Trong ánh đèn u tối, tôi vẫn có thể nhìn thấy rất rõ mái tóc

điểm bạc của bác Viên.

Nhìn bác, tôi không kìm được nhớ tới mẹ. Sau đám tang của bà nội, tôi thấy

mái tóc của mẹ có thêm rất nhiều sợi bạc…

Nghĩ đến đây, tôi thật sự cảm thấy rất buồn.

Bác Viên không hề cảm nhận được cảm xúc của tôi. Tôi không nói, bác

cũng không nói. Một lúc lâu sau, tôi chủ động hỏi chuyện:

- Thưa bác, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?




Không biết vì ánh đèn hay vì lý do khác mà đôi mắt của bác rất đục, dường

như tất cả những tai nạn và nỗi đau đều được chứa đựng trong đôi mắt ấy. Qua lời

kể ngắt quãng của bác cuối cùng tôi đã biết được mọi chuyện xảy ra trong khoảng

thời gian mình không có mặt trong cuộc đời của Viên Tổ Vực.

Viên Tử Vực đứng ở cửa ký túc xá nữ, tận mắt nhìn thấy tôi và Cố Từ Viễn

làm lành, bỗng chốc cảm thấy bất lực và tức giận. Trong lúc kích động, anh quyết

định sau này sẽ không thèm để ý tới tôi nữa.

Trong tâm trạng ấy, anh đã uống mấy chai, càng uống càng bực mình.

Không ngờ khi về nhà, chuyện càng bực mình hơn đang chờ anh.

Mẹ anh ngây người nhìn đồng năm mươi tệ trên bàn. Nhìn thấy anh về cũng

không hỏi một câu: “Con ăn cơm chưa?”. Đây là lần đầu tiên mẹ như vậy, anh trợn

trừng hai mắt đỏ ngầu hỏi mẹ:

- Mẹ sao vậy?

Câu hỏi khiến mẹ anh không kìm được nước mắt.

Mẹ vừa khóc vừa nói với anh tên béo thối tha ăn không ngồi rồi trên phố đã

mang tiền giả đi mua năm mươi tệ bánh bao. Lúc ấy đông người, mẹ cũng không

nhìn rõ. Đợi đến khi phát hiện ra muốn nói lý lẽ với hắn thì bị hắn chửi là: “Đồ quả

phụ đáng chết”…

Nói đến đây, mẹ nghẹn ngào đến nỗi không thể nói tiếp được nữa, cầm tờ

tiền giả đi vào phòng ngủ, không chịu mở cửa.

Trong phòng ngủ phát ra tiếng nức nở khe khẽ khiến Viên Tổ Vực nghĩ đến

buổi tối sau khi bố mất. Anh thề rằng chỉ cần mình còn sống, nhất định sẽ không

để mẹ phải buồn như thế nữa.

Trời tối như thế nào thì nỗi phẫn nộ của chàng thiếu niên mãnh liệt như thế.




Lúc mẹ anh đóng cửa khóc trong phòng ngủ, anh xông vào bếp, lấy con dao

gọt hoa quả đã lâu không dùng đến, mở cửa, chạy về phía nhà tên béo, chạy về

phía vận mệnh mà anh đã biết trước...

Toàn thân tôi run rẩy. Trước mặt bác Viên, một người vốn nhanh mồm

nhanh miệng như tôi không nói được lời nào.

Hệ thống cách âm của căn phòng cũ kỹ không được tốt lắm, tiếng ti vi của

nhà hàng xóm xuyên qua bức tường truyền sang, ồn ào náo nhiệt không biết đang

phát chương trình gì nhưng càng khiến căn phòng lạnh lẽo hơn.

Quả thực không thể ở lại được nữa, ở lại thêm một giây thôi tôi cũng thấy

giày vò, chỉ có thể vội vàng dứng dậy, nói với người phụ nữ trước mặt mình:

- Bác đừng buồn quá, chỉ là gây thương tích cho người khác thôi... Nếu cải

tạo tốt sẽ được sớm ra ngoài. Cháu sẽ thường xuyên đi thăm anh ấy, quan trọng

nhất là bác phải giữ gìn sức khoẻ...

Bác ấy không tiễn tôi ra cửa. Đối với bác ấy, phải sống tiếp thế nào và phải

trải qua những ngày không có đứa con trai đang bị giam trong ngục mới là nỗi bận

tâm lớn nhất. Bác ấy không còn tâm trạng nào mà để ý tới một người xa lạ như tôi.

Bước ra khỏi nhà Viên Tổ Vực, tôi ngồi xuống đường, khóc rất lâu.

Tôi cảm thấy rất có lỗi. Nếu tôi không ích kỷ như thế, hoàn toàn không quan

tâm đến anh ấy sau khi đã làm lành với Cố Từ Viễn. Nếu tôi không đẩy anh ấy ra

xa như vậy khi anh ấy muốn an ủi tôi, có lẽ anh ấy sẽ không phạm sai lầm lớn như

vậy…

“Cô đùng tỏ ra bao la như thế, cô tưởng mình là Thánh Mẫu Maria à?” Đây

là câu nói duy nhất mà Viên Tổ Vực đã nói với tôi khi tôi đến thăm anh.

Trong mười lăm phút vào thăm ngắn ngủi, chỉ một mình tôi nói. Tôi nói với

anh:




- Em đã đến thăm mẹ anh. Tinh thần bác ấy không tốt cho lắm, còn mọi thứ

vẫn ổn.

Anh yên tâm, có thời gian rảnh em sẽ đến thăm mẹ anh. Anh cố gắng cải tạo

thật tốt để được sớm ra ngoài.Thật sự xin lỗi anh, nếu em sớm biết thế nà em sẽ…

Nói đến đây, Viên Tổ Vực ngắt lời tôi bằng câu nói ấy, sau đó đứng dậy đi

và, không thèm nhìn tôi. Tôi tròn mắt nhìn anh, nhìn rất lâu, rất lâu mà không thể

bình tĩnh được.

Viên Tổ Vực, anh hận em ư?

Hay là vì không muốn em day dứt nên cố tình tỏ cái vẻ lạnh lùng như thế để

em thấy?

Không phải là em cố tỏ ra như thế, thật sự là em không thể tha thứ cho sự hờ

hững và khinh mạn của mình bấy lâu nay. Em không thể tha thứ cho mình vì mỗi

lúc yếu đuối em tìm đến anh nhưng sau khi có được sự yên bình và hạnh phúc, em

hoàn toàn không để ý đến cảm giác của anh…

Tâm trạng hổ thẹn này giống như một con sâu đang bò trong tim. Nó gặm

nhấm từng chút, từng chút niềm vui không mấy dễ dàng của em.

Em biết anh không muốn